Ở trên cống thoát nước trong đường hầm, mọi người vô kế khả thi.
Vốn mọi người trong đoàn xe nghĩ đến việc này rất đơn giản, chỉ cần đám Hồ Hạo Thiên dùng dị năng dời đá to đi, sau đó lại tìm đường thông cống thoát nước kia là được.
Nhưng chỗ này nhỏ hẹp chẳng biết chuyển đá đi đâu.
Đặt ở chỗ nào cũng không được, mà di chuyển mấy táng đá to đi thì chắc sẽ sập tiếp…
Lưu Binh nói: “Không bằng mấy người đội trưởng Hồ biến tảng đá thành cát đi, như vậy những cái hạt cát chạy xuống khe hẹp, sau đó bọn mình sẽ tìm thấy cửa vào cống thoát nước.”
Bọn người Hồ Hạo Thiên nghĩ cũng thấy có lý.
Ba người dị năng hệ Thổ bắt đầu biến những tảng đá trong động thành cát.
Nói trắng ra là, hiện tại mọi người ở tại chỗ này động không thể động, đi không thể đi, phương pháp gì cũng phải thử một lần xem sao, dù sao cũng đang rảnh.
Nhưng khiến người kinh ngạc là rõ ràng hạt cát không có như Lưu Binh nói, chảy xuống mà dâng cao như nước lũ.
Tốc độ dâng lên không chậm, rất nhanh sẽ đến lồng ngực mọi người rồi.
“Lưu Binh, cậu ra chủ ý cùi bắp, cậu xem chúng ta bây giờ còn bết bát hơn vừa rồi!” Hồ Hạo Thiên cắn hàm răng nhảy ra chửi.
Cái này không thể trách cậu được, do mọi người không có qua đại não mà đã động thủ rồi, đừng nói là chân, ngay cả tay cũng không thể nâng nổi.
Tình cảnh này không khác gì bị chôn sống!
Lưu Binh cũng rất buồn rầu: “Hồ đội, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-sung/539833/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.