Chương trước
Chương sau
Phan Hiểu Huyên đứng lên: “Tô Tiêm Ảnh, cô không nên đi hỏi người khác tại sao phải đi làm tổn thương cô, cô nên hỏi một chút chính mình, vì sao tất cả mọi người không sao, mà chỉ mình cô lại phát sinh loại chuyện này. Nếu như cô thanh giả tự thanh, vì sao mỗi người nhàn rỗi không có việc gì đi nhục nhã cô chứ?”
Người phụ nữ bên kia nói tiếp: “Đúng, nếu cô thật không có bỉ ổi đến tình trạng kia, tại sao tôi phải nắm chặt cô không buông, còn buổi sáng nữa, nếu cô dám nói cô không có ý câu dẫn chồng tôi, nếu cô nói không có, tôi cắt bỏ đầu mình cho cô!”
“Không có, tôi không có, sở dĩ mỗi ngày bị các người bắt nạt…” Tô Tiêm Ảnh kêu lên: “Là vì tôi nhường nhịn các người, các người lại từng bước một tấc lại một tấc tiến đến!”
“Cô còn dám nói cô không có, tốt, cô gièm pha tôi trước mặt mọi người còn chưa đủ, cô là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không chết đúng không…” Người phụ nữ nói, đi vào trong đám đông kéo một người đàn ông đi ra, “Anh nói, rốt cục anh với con đĩ này có chuyện gì, hôm nay nếu anh còn che chở cô ta, trước mặt nhiều người như vậy em thề, trở về để cho bác em chặt anh …”
Người đàn ông kia run rẩy nhìn về phía Tô Tiêm Ảnh, lại nhìn về phía người phụ nữ: “Lão bà, anh thật sự oan uổng ah, anh cũng không biết buổi sáng hôm nay vì sao cô ta lại cởi quần áo trước mặt anh ah… Buổi tối hôm nay càng khoa trương, không phải anh …”
Tô Tiêm Ảnh nhào tới: “Anh ngậm máu phun người… Sao anh lại có thể như vậy…”
Cánh tay người đàn ông bị nắm chặt, bởi vì Tô Tiêm Ảnh là dị năng giả hệ sức mạnh, cánh tay đều bị nắm bầm tím: “Tiêm Ảnh, cô không nên lại náo loạn nữa, về sau chúng ta cũng đừng gặp nhau, chia tay đi, những vật kia tôi đưa cho cô… Coi như tiền chia tay a…”
Tuy lão bà hắn hung giữ bưu hãn chút, nhưng cô ta có một người bác làm quan ở căn cứ ah, sau này mình còn phải nhờ toàn bộ vào bác cô ta phù hộ.
Hơn nữa cho dù Tô Tiêm Ảnh xinh đẹp, cũng không thể đem làm cơm ăn ah, lại nói hắn biết sau lưng Tô Tiêm Ảnh cũng không hẳn chỉ có một người đàn ông là hắn…
“Anh anh…” cả người Tô Tiêm Ảnh đều run rẩy, muốn nói chút gì đó lại không được, ả không nghĩ qua người đàn ông này sẽ thật sẽ thừa nhận quan hệ với mình.
Phan Đại Vĩ  nhăn mày, hành vi nghề nghiệp thường ngày của ông hiện ra: “Cô gái, nghe anh già một câu, mặc kệ cô làm chuyện gì, đều phải hiểu được quay đầu lại là bờ. Giống như trên chiếu bạc, kỳ thật thua vài lần không coi vào đâu, sợ là thời điểm nên nhận thua không nhận thua, lún sâu càng bồi càng lớn. Nói thông tục chút, không làm không chết, đạo lý này, cô hiểu chưa?”
Phạm Vân Giang khó chịu ôm Tô Tiêm Ảnh vào trong ngực: “Tiêm Ảnh, chúng ta đi thôi, không cần xem người khác nghĩ thế nào, chỉ có thế giới hai người chúng ta, không phải là điều em muốn sao?”
Phan Hiểu Huyên nhìn Phạm Vân Giang thương hại: “Yêu một người, đối với một người tốt không sai, nhưng là mời anh nhìn rõ ràng, người bên cạnh anh không có giá trị đến mức anh đối như vậy với cô ta.”
Tô Tiêm Ảnh nhìn Phan Hiểu Huyên, run rẩy bả vai kịch liệt, nước mắt như nước sông vỡ đê.
Ả nghĩ mãi không rõ, vì cái gì có người như vậy đứng ra nói giúp Đường Nhược, rõ ràng là Đường Nhược đứng núi này trông núi nọ, chần chừ.
Cô ta không yêu Phạm Vân Giang nữa, như vậy đêm nay mình diễn như vậy còn có ý nghĩa gì.
Ả xoay người, khàn giọng nói với Đường Nhược: “Đường Nhược, con đĩ này, đồ đàn bà hai mặt, mày phụ anh Vân Giang như vậy, mày sẽ xuống địa ngục.”
Đường Nhược giận quá hóa cười, hơi lạnh bắn ra: “Như vậy hai ta tuyệt sẽ không gặp nhau, tôi nhất định sẽ nhìn cô lên thiên đường trước đấy.”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Đợi đến cậu mang lên vương miện cao lãnh là lúc quân lâm thiên hạ…
Mình mới biết được, nguyên lai trước đó.
Là mình càn rỡ!
Hai chữ “thiên đường” trong miệng Đường Nhược vừa mới rơi xuống, Tô Tiêm Ảnh đã thấy một mảnh sáng rọi trước mặt mình.
Ánh sáng màu trắng, một mảng mênh mông.
Tiếng động xung quanh toàn bộ đều biến mất, yên tĩnh cực điểm.
Tô Tiêm Ảnh không cách nào phân biệt chùm sáng này tốt hay xấu, cũng không cách nào phân biệt vị trí chính mình.
Trước mắt ả cảnh tượng thay nhau xuất hiện.
Hồ nước. Con đường. Cây liễu…
Sau đó là một căn phòng cũ nát.
Ả trông thấy một cô bé, cô bé kia trốn trong tủ chén, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, mẹ cô bé cùng một người đàn ông lăn lộn trên giường, mẹ cô còn phát ra tiếng kêu sung sướng.
Người đàn ông kia, không phải bố cô, tuy nhiên cô bé cũng không biết bố cô bé là ai, nhưng cô bé biết rõ ràng người kia không phải bố cô bé.
Đen trắng bóng râm thay đổi, cô bé thấy người đàn ông cùng mẹ mình lăn lộn trên giường đi đến trước mặt mình, ngồi xổm xuống nói với cô bé: “Cô bé, cháu rất nhanh sẽ biến thành một người đàn bà đấy…”
Ả trông thấy cô bé kia bên dưới người đàn ông kia kêu lên sợ hãi, gào rú, thút thít nỉ non, nhưng mà lại bất lực.
Buổi tối, mẹ cô trở về, nhìn thấy người cô bé đầy vết thương, chỉ nói một câu: “Thật là ngu xuẩn.”
Cái này khuất nhục đến quá mãnh liệt, vì làm nền đằng sau từng bước kinh tâm động phách.
Lại chuyển đến thời điểm, là thời điểm tốt nghiệp trung học, nam sinh mà cô bé ái mộ đã lâu chủ động thổ lộ.
Đây là sự tình làm cho người ta sung sướng cỡ nào ah, đáng tiếc đêm đó cô bé bị một đám nữ đồng học chắn trong ngõ hẻm đánh bầm dập mặt mũi.
“Con đĩ, giống hệt mẹ mày, mày như vậy, dựa vào cái gì tranh giành với tao…”
Dựa vào cái gì tranh giành với cô ta?
Đương nhiên là có.
Ả mang theo thân thể tàn phá ở trong căn nhà nhỏ cùng hoàng tử của mình nước sữa hòa nhau
Ả thống hận ký ức lúc nhỏ, mặt khác hưởng thụ làm thế nào khống chế dục vọng đàn ông.
Từ đó cô ta bị tâm thần phân liệt chia thành hai nhân cách để an ủi mình
Chị em, bạn bè, người yêu, cô hết thảy không có.
Chỉ cần đàn ông là đủ rồi.
Duy nhất đồ vật làm ả nhớ kỹ là câu nói kia của mẹ ả, “Phải đem giá trị thân thể của mày, hóa thành lợi ích lớn nhất…”
Giấc mộng này tiếp tục thời gian quá lâu, sống hay chết, yêu cùng đau nhức, hy vọng cùng tuyệt vọng một mực tràn ngập.
Rốt cục đến thời điểm, ả nhìn thấy Đường Nhược.
Cô gái khiến ả điên cuồng ghen ghét!
Đường Nhược đứng lại nơi ánh sáng trắng xóa, lộ ra vẻ thương hại với ả: “Cuộc đời của cô, hóa ra là bộ dạng như vậy.”
Bộ dạng như vậy?
Thống khổ cũng tốt, tốt đẹp cũng tốt, liên quan gì đến cô?
Vì cái gì, vì cái gì cô xinh đẹp như vậy, vì cái gì cô có thể như nàng công chúa bình thường được người khác nâng trong lòng bàn tay, vì cái gì mình lại bị trào phúng như vậy…
Cơ thể Tô Tiêm Ảnh chết lặng, khó thở.
Dây cung, rốt cục bị căng gãy…
“Vì cái gì!” Tô Tiêm Ảnh ôm đầu, đụng vào người đàn ông bên cạnh: “Anh đồ ma quỷ, anh một bên chiếm hữu cơ thể tôi luôn miệng nói yêu tôi, một mặt lại cùng người phụ nữ khác ân cần trước mặt tôi, nguyên lại anh đáp ứng tôi muốn giết lão bà mình rồi ở bên tôi hóa ra đều là giả dối, giả dối…”
Ả là dị năng giả hệ sức mạnh, một đầu đụng vào trên người đàn ông xong khiến người đàn ông đột nhiên lui về phía sau vài bước.
“Anh muốn giết tôi, anh vì người đàn bà chỉ có bề ngoài này mà muốn giết tôi… Tôi muốn giết anh…” Người phụ nữ họ Triệu nghe được lời nói của Tô Tiêm Ảnh…, trong cơn giận giữ, nắm một cây dao dùng để chém zombie từ không gian của mình ra, cầm theo tiến lên, “Tôi còn định tha thứ cho anh, hóa ra tôi mới là đồ ngốc bị anh lừa dối…”
“Bà xã, bà xã… Em đừng nghe cô ta nói bậy, anh chưa từng nói như vậy…” Người đàn ông khẩn trương bước về phía sau.
“Các người đều là rác rưởi tanh tưởi, thời điểm trên giường cùng tôi thì ngoan ngoãn phục tùng, thời điểm trở mặt so với ai đều hung ác…”
Tô Tiêm Ảnh chửi bới người đàn ông, Phạm Vân Giang lại muốn ôm lấy ả: “Tiêm Ảnh, em làm sao vậy?”
Vì cái gì một phút sau lại biến thành bộ dạng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.