Sau khi xác định bên trong hội sở không có Zombie, Phan Đại Vĩ mới đi qua vỗ vỗ Điền Hải đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt tán thưởng nói: “Người trẻ tuổi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tổ chức đối với cháu, giỏi lắm, tổ chức chính là cần nhân tài như cháu vậy......”
Điền Hải thở hào hển hỏi: “Bên trong có cái gì, tại sao có thể có, nhiều Zombie như vậy?”
Phan Đại Vĩ nói: “Bên trong có bảo tàng, cháu chờ đó, chú đi lấy tới cho cháu, chú sẽ không bạc đãi cháu đâu.”
Điền Hải hết sức mong đợi chờ ở bên ngoài, ngay cả đào đầu Zombie cũng quên.
Lưu Binh đi tới, cũng đụng tới anh ngồi xuống: “Tôi XX cả nhà lão Phan, bản thân chỉ huy thật bình tĩnh, chúng ta mệt gần chết, lát phải nói với ông ý, cho tôi hai mươi gói mì tôm.”
Điền Hải nói: “Đồ vật bên trong có lẽ đối với đoàn xe mà nói, rất hữu dụng đi, mệt chút cũng không có gì, coi như luyện tập dị năng......”
“Nhóc rất thật thà a, trừ ăn ra, chúng ta còn cần thứ gì, hiện tại muốn điện không có điện, muốn internet không có internet......”
Lưu Binh suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Không đúng, nhìn bộ dạng nơi này cũng không giống như có đồ ăn......”
Điền Hải nói: “Có lẽ đồ không nhiều lắm đâu......”
“Uh, chắc thế......”
Hai người đang nói, đã nhìn thấy Phan Đại Vĩ hết sức cẩn thận kéo một giá sách đi ra.
Lưu Binh nhìn một chút, bên trong tựa hồ tất cả đều là sách, không khỏi nhìn Phan Đại Vĩ với cặp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-sung/539771/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.