Bị người mang vẻ mặt khó chịu dẫn tới ngồi xuống trên ghế sa lon trong phòng khách, Đường Nhược mở to mắt to liếc Bạch Thất.
Con ngươi tối như mực phản chiếu hình dáng mình
Hiện tại trong mắt, chỉ có một mình mình.
Trong lòng Bạch Thất cảm thấy thoải mái hơn chút.
“Chúng ta thương lượng chuyện gì?” Đường Nhược thuận tay cầm lên một quả dâu nhét vào miệng Bạch Thất.
Trong miệng Bạch Thất liền với tim, bị quả dâu này làm cho vừa ẩm vừa trơn.
Vị chua trong nháy mắt biến mất.
Anh sờ sờ kẹp tóc trên đầu Đường Nhược nói: “Chờ mấy ngày nữa, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
Đường Nhược cũng không hỏi ra đi làm cái gì, gật đầu: “Được.” Sau đó liền ngẩng đầu, hỏi, “Bữa tối anh muốn ăn cái gì, em đi làm?”
Bạch Thất kéo tay cô qua: “Không cần, để cho Điền Hải làm là được rồi.” Sau đó liền nhân tiện giải thích đưa cô đi ra ngoài làm cái gì, “Dị năng của em sắp lên cấp, cho nên phải đi ra ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng những người khác trong đội xe, cũng sẽ không ở nơi này ngây ngốc quá lâu.”
Đường Nhược lúc này mới nhớ tới: “Ôi, ý của anh là, chúng ta tiếp tục đi cùng bọn họ à.”
Căn nhà lớn như vậy sẽ bị vứt bỏ sao ?
Bạch Thất lắc đầu: “Không, chúng ta sẽ ở nơi này.”
Đường Nhược gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.
Cô mới làm thổ hào một ngày, còn chưa thích đủ.
Thời gian đối với đôi trai gái đang trong thời kì yêu đương mà nói, luôn trôi qua đặc biệt nhanh, ở cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-sung/539767/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.