Sau khi có cảm nhận rung động ngày hôm qua, Đường Nhược cũng không thể thoải mái lăn vào ngực đối phương như thường ngày được.
Không chỉ không có loại không câu nệ tiểu tiết này, ngay cả nhìn vào ánh mắt của anh, cũng đều mang theo chút ngượng ngùng, thấy Bạch Thất nhìn cô, ngược lại sẽ quay đầu đi, làm bộ nhìn ngoài cửa sổ.
Bạch Thất nhìn ra sự khác thường, anh tựa như không để ý kéo Đường Nhược qua, giữ tay cô trong tay mình: “Anh thấy em đang lén nhìn anh.”
Đường Nhược: “......”
Bầu không khí nói lời đường mật thế này đâu rồi ?
Không phải mọi người hẳn sẽ mắt đưa mày lại trước sao!?
EQ của anh đâu rồi, ngược lại với chỉ số thông minh đấy à?
Bạch Thất nói: “Anh liền ngồi ở ngay đây, em muốn nhìn chỉ cần nhìn thẳng là được, không cần len lén.”
Đường Nhược: “......”
Cô đã xác định, Bạch Thất chắc không có EQ.
Đã như vậy.
Đường Nhược lợn chết không sợ nước sôi, cũng trình diễn liễu một phen hào khí can vân: “Em không nhìn vị hôn phu của mình cũng không được sao?”
Vẻ mặt thê thảm không đành lòng nhìn như vậy, khiến Bạch Thất buồn cười.
Đáng tiếc, phía trước có người đang ngồi, nếu không thật ra có thể ăn cô luôn.
Dù sao cũng là của mình.
Bạch Thất đối với hai chữ ‘ của mình ’ này, thật sự là phi thường hài lòng.
Tay Đường Nhược bị Bạch Thất nắm trong tay, cô rõ ràng cảm giác được, ngón tay Bạch Thất đang vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô.
Anh cầm tay cô lên, đặt trên khóe miệng ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-sung/539765/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.