Chương trước
Chương sau
Cuối cùng cũng trở lại bình an, Liễu Nguyệt Vân cùng Chu Mộng Dao lập tức qua báo lại mọi chuyện với Lăng Tú.

“Tại sao ngươi lại quen với tên đó được vậy?” (1

Lăng Tú tò mò hỏi.

“Không giấu gì mọi người, lúc trước cha ta đã gửi ta lên núi theo học bản lĩnh của sư phụ. Ta lúc đó chọn võ không chọn y, Long Ngạo Thiên là sư huynh của ta." G

“Ồ? Thú vị. Vậy ngươi cùng hắn hẳn là thân nhau lắm.”

Theo bản năng Liễu Nguyệt Vân nhớ lại hình ảnh Long Ngạo Thiên lúc đó. Hồi trước đối với nàng mà nói, Long Ngạo Thiên y võ song toàn, có thực lực xứng đáng nên kiêu ngạo. Thậm chí còn thấy hắn đẹp trai soái khí, nảy sinh ra vài hảo cảm với hắn. ( 2 )

Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy nụ cười nhếch nửa miệng của hắn thật giống miệng méo. Hơn nữa lúc trước hắn cũng chưa từng xuống núi, lời nói cùng hành động nghĩ lại thực thô thiển. Liễu Nguyệt Vân có chút không hiểu sao lại từng rung động với hắn. Vừa mới đây thôi, nàng cũng có cảm giác hắn thật đáng tin cậy, đáng dựa dẫm. Trọng điểm chỉ cần so với Lăng Tú, nàng thấy hắn cũng không tốt đến vậy. Tuỳ tiện một điểm Lăng Tú đều hơn hẳn. Vậy chẳng phải nàng cũng nên rung động với Lăng Tú? Khoan đã, nàng nghĩ linh tinh gì vậy, không được! ( 3

Nhìn biểu cảm Liễu Nguyệt Vân từ nghiền ngẫm, sang suy tư, rồi lại đỏ bừng mặt. Lăng Tú thở dài, không hổ danh nam chính, Liễu tỷ tỷ này sợ là đã lọt vào hố của hắn đi.

“Chu tiểu thư”

“Cứ gọi ta Mộng Dao là tốt rồi, không cần quá khách khí.”

“Vậy Mộng Dao, cô quen hắn thế nào?”Trong kí ức Chu Mộng Dao, kỉ niệm hai năm trước loé lên chớp nhoáng. Nàng chậm rãi kể cho Lăng Tú nghe về lần đầu tham gia bữa tiệc liên hoan bộ phim đầu tiên. Tô gia cũng nhận được giấy mời, Long Ngạo Thiên lúc đó là bảo tiêu của Tô tiểu thư. Trong lúc nàng và Tô tiểu thư đang nói chuyện, đèn chùm trên đầu gặp sự cố rơi xuống đất. Là Long Ngạo Thiên đã lao tới cứu hai nàng. Lăng Tú cũng đến bội phục, đúng là ông trời luôn tạo ra cơ hội cho thằng con trai của mình thể hiện. 7

Chu Mộng Dao sau chuyện này vẫn một mực ghi nhớ ơn cứu mạng của Long Ngạo Thiên, sau đó vài tháng nàng có mấy lần muốn tìm hắn chỉ nhận được tin hắn đã chuyển đi vùng khác. Lâu dần nàng cũng không nhắc tới. Hôm nay gặp lại, hắn vẫn như trong ấn tượng của nàng, mang một vẻ tiêu sái ngạo nghễ. Nàng chỉ cảm thấy hắn rất... ngứa mắt? Rõ ràng nàng cũng đã từng cảm thấy hắn dễ nhìn, có vài phần đặc biệc còn có chút thưởng thức mà sao hôm nay lại không còn nữa. Vẻ tự tin ngút trời kia cùng thái độ thấy gái là hớn hở của hắn khiến hắn trở nên kệch cỡm trong mắt nàng. Nhìn qua Lăng Tú đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp cùng ngón tay thon dài đang đùa nghịch cốc nước trên bàn. Được rồi, không so sánh không đau thương, người ta vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ lại còn có khí chất, suy tính rõ ràng. Ít nhất thì Long Ngạo Thiên vẫn là ân nhân cứu mạng nàng.

“Tô tiểu thư kia là người thế nào?”

“Nàng là giám đốc một công ty dược phẩm. Sau ta nghe nói nàng cùng Long Ngạo Thiên quan hệ rất tốt, nàng ta theo hắn tới kinh đô lập nghiệp”

Liễu Nguyệt Vân dường như bắt được trọng điểm hỏi lại.



“Ngươi nói Tô Tình Hân cùng Long Ngạo Thiên có quan hệ? Ta lúc trước nghe sư phụ nói Long sư huynh có hôn thê là người nhà họ Bạch.

Lượng thông tin mới cũng thật nhiều, kiếp trước Lăng Tú chỉ biết vùi đầu phát triển căn cứ cùng cứu người, thánh mẫu chưa xong lấy đâu ra thời gian nghe ngóng những thứ này. Hơn nữa từ khi nàng trùng sinh, rất nhiều thứ đã lệch đi so với quỹ đạo ban đầu.Đường Thi cùng Đường Nghiên nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe. Các nàng cảm thấy bản thân xuất thân thấp hèn, không hiểu được chuyện ở giới nhà giàu thượng lưu. Vậy nên khi mọi người nói chuyện các nàng luôn ngồi một bên không nói. ( 7

“Đường Nghiên, lại đây.”

“Ân công có gì phân phó ta?”

Lăng Tú đột nhiên cắt đứt câu chuyện cùng Đường Nghiên thì thầm gì đó, mặt Lăng Tú có vẻ suy tư.

“Các ngươi bốn người, là những người ta tin tưởng nhất. Ta muốn nói cho các ngươi một bí mật mà chỉ người mà ta tin tưởng mới có thể biết. Đường Thi cùng Đường Nghiên đều đã biết trước rồi.”

Không khí có phần khẩn trương, còn có phần đợi mong.

“Nhưng ta muốn các ngươi phải giữ lời hứa sẽ bảo toàn bí mật này tới cuối đời và không thể tiết lộ cho người khác. Tất nhiên nói mồm thôi là không được, ta sẽ dùng ấn kí linh hồn để chứng thực.”

Ấn kí linh hồn chỉ là Lăng Tú bịa ra. Khi Liễu Nguyệt Vân cùng Chu Mộng Dao nói ta hứa, các nàng đều cảm thấy một luồng điện tê dại chạy qua. Là Lăng Tú cố tình làm. ( 1

Lúc này trên bàn trống rỗng đột nhiên xuất hiện thật nhiều đồ ăn, vẫn còn bốc khói nghi ngút, rồi lại biến mất.

“Ta có không gian trữ vật, trong không gian của ta, thức ăn đủ để nuôi các ngươi tới cuối đời.

Khỏi phải nói Liễu Nguyệt Vân còn đang trong tình trạng sửng sốt, Chu Mộng Dao ánh mắt nhìn Lăng Tú giống như kho lương thực di động. (39

“Này nghĩ gì vậy? Các ngươi không phải nổi lòng tham đó chứ.”

Hai người lắc đầu, Lăng Tú sở hữu loại năng lực này khiến các nàng càng thêm cảm giác Lăng Tú bí ẩn cùng cường đại. Trong lòng đột nhiên có cảm giác được ôm lấy đùi to, cũng thở phào nhẹ nhõm vì mình đã chọn đúng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.