Hoắc Thục Minh sốt cao, trong giấc mơ hắn thấy vợ mình sống lại gọi tên hắn, nhưng sau đó lại biến thành một con giun gớm ghiếc trường bò trên người hắn.
“A Chu Gia Châu, cô con mẹ nó chết rồi!”
Hắn gào lên bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, chỉ thấy trước mặt là hai đứa con của hắn.
“Papa vừa mơ thấy mama sao?”
Hoắc Như Ngọc ngây thơ hỏi, Hoắc Thục Minh đưa tay che lấy ngực vẫn chưa nói gì.
“Phụ thân, tuy mẫu thân đã thực sự mất nhưng sao người lại có thể nói mẫu thân như vậy?”
Hoắc Thuỵ Đông biết sự thật là cha mình, hắn từ không tin cho đến mức thấy thất vọng. Hôm qua bọn hắn đã phải nhịn đói, hôm nay cũng chưa có gì ăn, bụng cả hai đứa trẻ vang lên.
“Chu Mộng Dao đám người đâu?”
“Tiểu di cùng Dương thúc thúc với Phương a di đi kiếm đồ ăn.”
Nghe được Hoắc Như Ngọc nói vậy, trong đầu Hoắc Thục Minh nảy ra một kế hoạch. Chỉ là hắn vừa định đứng dậy mới phát hiện hai chân bị ghim chặt vào ghế. Là một sợi dây xích có ổ khoá, không thể phá được bằng tay.
“Đông Đông, Như Ngọc, hai đứa có biết chìa khoá cái xích này ở đâu không? Chân papa đau lắm…”
Hoắc Thuỵ Đông nhìn người trước mắt, khác với vẻ oai hùng thường ngày, giờ hắn trông hèn kém lại cố tỏ ra mình vẫn còn là người cha tốt, thật khác lạ.
“Cha, ta hỏi người một câu có được hay không?”
“Hỏi đi con trai của ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-lai-mot-kiep-an-mot-tram-cua-ta/3587272/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.