“Không ngủ được?”
Trong bóng đêm, giọng Lăng Tú vang lên phía sau. Đường Thi quay đầu thấy mái tóc dựng đứng của nàng toả ra ánh sáng nhẹ dù đang buồn cũng phải bật cười.
“Xin lỗi Lăng tỷ, ta không cố ý. Chuyện hôm nay, ta phải cảm tạ tỷ.”
“Cái kia… ta tưởng ngươi sẽ… tự sát.”
Đường Thi lắc đầu cười buồn.
“Ta cùng Nghiên nhi mồ côi cha mẹ khi ta mới chỉ mười tuổi. Nhà đại bá đón chúng ta về nuôi cũng chỉ vì tiền bảo hiểm. Ở nhà đại bá chúng ta phải làm đủ thứ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Năm ta vừa tròn mười tám, nhà đại bá cắt đứt quan hệ đối với ta cùng Nghiên nhi, đuổi hai chúng ta ra khỏi nhà. Sau đó ta nghỉ học xin vào làm phụ bếp kiếm tiền nuôi Nghiên nhi đi học. Chúng ta quay trở lại nhà phụ mẫu, may cũng nhờ chúng ta đều chăm quét dọn nên vẫn có thể ở được.”
“Đại bá ngươi không chiếm nốt căn nhà đó sao?”
“Trên danh nghĩa đã là nhà của đại bá, chẳng qua hắn vẫn chưa cần dùng tới mà thôi. Nếu bây giờ ta bỏ Nghiên nhi mà chết, nàng sẽ cô đơn lắm. Nàng còn nhỏ như vậy, ai sẽ chăm sóc nàng.”
Lăng Tú lắc đầu, hai cô nương này xem ra cũng là số khổ. Hỏi sao bọn họ đều gầy đến tong teo như vậy.
“Tại sao ngươi không đòi lại tài sản từ tay đại bá ngươi?”
“Con rể hắn làm luật sư có tiếng, quen biết nhiều quan chức cấp cao.”
Hai người im lặng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-lai-mot-kiep-an-mot-tram-cua-ta/3587227/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.