Không biết từ lúc nào, Tần Thiên loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai: 
-Cha...còn cách nào có thể cứu Diệp ca được không ạ? 
-...Không thể...Tình trạng nhiễm vi-rút của hắn rất nặng... 
-Nhưng...cha, huynh ấy đã cứu mạng con... 
-...Haiz, thật ra vẫn còn một cách.... 
-... 
Sau đó, Tần Thiên cảm giác một dòng chất lỏng bị đưa vào cơ thể mình "Thật dễ chịu...". Hắn lâm vào giấc ngủ lúc nào không hay. 
--- --------Ta là phân cách tuyến thời gian---- ------ ---- 
Lần tiếp theo tỉnh lại, Tần Thiên phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng màu trắng, ngăn cách với bên ngoài bởi một tấm kính, là 1 tấm kính cường lực. Tần Thiên xuyên qua tấm kính cường lực, hắn nhận ra bên ngoài là một phòng thí nghiệm khá rộng, chất đầy những chai lọ và dụng cụ thí nghiệm. 
Cùng lúc đó, Ngưng Tiểu Lạc bước vào, bắt gặp ánh mắt "Diệp Thiên" đang nhìn mình. Ngưng Tiểu Lạc vui mừng reo lên: 
-Diệp ca, huynh đã tỉnh lại rồi! 
Đồng thời, Ngưng Tiểu Lạc rót cho hắn một cốc nước mát, Tần Thiên nhận lấy: 
-Cảm ơn. 
Tần Thiên liếc mắt nhìn vết thương được băng bó sau lưng, nhíu mày hỏi: 
-Ta đã ở đây bao lâu rồi? 
-2 ngày trời... 
Tần Thiên hơi sửng sốt một lát, đại não khẽ chuyển: 
-Đây là phòng thí nghiệm của cha cô? 
-Vâng. 
-Ông ta đâu? 
Ngưng Tiểu Lạc như bừng tỉnh: 
-Á, không xong, papa dặn canh chừng khi Diệp ca tỉnh phải lập tức báo ngay. A, ta thế nhưng đem chuyện quan trọng này quên đi! Diệp ca, chút nữa ông ấy sẽ đến đây, huynh chờ. 
Quả nhiên, không sai biệt lắm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-quyen-ru-nu-nhan-thien-ha/194664/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.