Tìm được Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị, Nghê Dương nói muốn nhanh chóng rời khỏi tòa lâu đài này, mang theo chồng tương lai ngốc nghếch, cậu em trai thiểu năng của chồng cùng với cô em gái thiểu năng của mình.
Nghê Dương:...Đột nhiên cảm thấy mình thật vất vả.
Nhưng Lục Thời Minh lại nói: "Không đi được."
Quả đúng là vậy, dựa vào dị năng của Lục Kiến Nhân, dù cho bọn họ đi tới đâu đều bị ông ta bắt được.
"Ông ta sao phải nhắm vào chúng ta như vậy?"
Nghê Dương nhìn Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh vuốt chiếc rìu trong tay, "Không phải chúng ta, là tôi."
Nói xong, Lục Thời Minh đứng dậy, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nằm cuộn tròn ngủ say bên người, mở miệng nói: "Ngày mai mọi người đi đi."
"Vậy còn cậu?"
Lục Thời Minh không nói lời nào.
Nghê Dương nói: "Chúng tôi sẽ không đi. Lúc trước khi tôi đi tìm Nghê Mị, là mọi người đồng hành cùng tôi. Bây giờ nếu tôi đi thì chẳng phải tôi là người vong ân bội nghĩa sao?"
Lục Thời Minh không khách khí chút nào, nói: "Các người là gánh nặng."
Nghê Dương nghẹn họng, nói: "Chúng tôi đúng là gánh nặng đấy. Được, mai tôi sẽ mang Tô Nhuyễn Nhuyễn đi."
Nghe thấy lời Nghê Dương nói, trên mặt Lục Thời Minh lúc này mới hòa hoãn mấy phần.
Hắn cúi người, ngón tay lướt qua khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của Tô Nhuyễn Nhuyễn, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang say giấc lẩm bẩm một tiếng, trở tay ôm lấy cánh tay Lục Thời Minh, nhẹ nhàng cọ xát.
Móng heo vừa ngon vừa lớn!
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910296/chuong-38-2.html