Cô bạn gái nhỏ say tí bỉ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Lục Thời Minh ngồi cạnh giường, rũ mắt nhìn cô. Cô gái nhỏ mặt ửng hồng, hơi thở đều đều, nằm cuộn tròn, giống chú mèo con vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương. Tuy mỗi ngày đều ăn rất nhiều nhưng cả người nom có vẻ vẫn nhỏ gầy như trước. Mười ngón tay như bạch ngọc điểm chút hồng phấn, nắm lấy tấm chăn, yếu đuối mà xinh đẹp, tựa như cánh hoa chùm gửi* leo trên cây lớn.
(* trong bản cv là "hoa thỏ ty"- một loài hoa thuộc họ tầm gửi, có một tác phẩm của Quỳnh Dao cũng lấy tên loài hoa này và được người ta dịch sang tiếng Việt lấy tên thân thương là "Cánh hoa chùm gửi" nên mình đã tham khảo và quyết định lấy luôn cách dịch như vậy)
Nghê Dương đứng ở một bên, thấp giọng nói: "Làm sao cậu biết con bé không mang thai?"
Đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má mềm mại của cô, kiểm tra nhiệt độ trên trán, sau đó mới khẽ mở môi mỏng, thâm trầm nói ra hai chữ, "Niềm tin."
Nghê Dương: Tôi tin cậu cái quỷ ấy.
Rõ ràng hôm qua mặt còn đen như đít nồi, cứ như ai nợ cậu mấy trăm vạn không bằng.
Thấy ánh mắt không tin của Nghê Dương, Lục Thời Minh lại nói: "Từ sau khi tận thế bắt đầu, cô ấy luôn đi cùng với tôi. Nếu mang thai, cũng là trước tận thế rồi."
Nghê Dương nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu. Đôi tình nhân này đúng là lúc nào cũng dính lấy nhau, đến nỗi đi vệ sinh cũng dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi cùng. Nghĩ tới đây, Nghê Dương chợt cảm thấy cô dường như đã gây ra chuyện lớn. Nghê Dương có lỗi thì nhận, tuyệt không dây dưa dài dòng, "Xin lỗi nhé, tôi chưa rõ ràng mà đã..."
"Không sao."
Lục Thời Minh cúi đầu, tóc hắn rủ xuống, che một nửa bên mặt, trên mặt lại mang theo nụ cười vừa ôn nhu vừa mang ý tứ sâu xa.
"Tôi còn muốn cảm ơn chị cơ."
Cảm ơn? Cảm ơn cô cái gì?
Nghê Dương vẻ mặt ngơ ngác.
Không phải đang khịa cô đấy chứ.
Nghê Dương cảm thấy người thẳng như ruột ngựa là cô đây không thể hiểu mấy câu quanh co vòng vèo này.
Lục Thời Minh đúng là đang cảm ơn Nghê Dương thật. Người đàn ông đưa tay, búng lên trán Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái. "Không tỉnh táo."
Lại búng cái nữa, "Không kiềm chế."
Cuối cùng lại búng một cái, "Mất hết IQ."
Nghê Dương cực kì nhất trí với ý kiến cuối cùng.
Biểu cảm của hắn rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại cực kì sâu.
Cô là sự không tỉnh táo của hắn, khiến hắn không thể kiềm chế, khiến hắn mất hết IQ. Cô khiến hắn nhận ra cơn ác mộng đáng sợ nhất từ sâu thẳm đáy lòng.
Mộng đẹp của hắn, ác mộng của hắn.
Tất cả đều là cô.
Cô khiến hắn không còn là chính mình.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có vài tia nắng ban mai ngày đông chiếu qua khung cửa sổ hẹp, bao trùm lên cơ thể thon gầy của người đàn ông. Ánh sáng mong manh đó rơi trên mái tóc đen của hắn, cả người hắn như tắm trong ánh hào quang, ưu nhã cao quý không gì sánh được. Trong mắt hắn cũng lấp lánh ánh sáng, nhưng con ngươi lại cực kì tối đen.
Sau này Nghê Dương mới biết được, thì ra ánh sáng kia không phải ánh dương ban mai, mà là do trong đôi mắt hắn chứa Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Ánh mắt hắn rơi trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, đầu ngón tay di chuyển hai gò má mềm mại của cô, như sờ như không, giống như tìm được bảo bối trân quý của mình. Bởi vì quá trân quý nên không dám sờ, không dám chạm vào.
Nghê Dương nghĩ, đây chắc là dáng vẻ của tình yêu nhỉ.
Cô lặng lẽ lui ra ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Tiêu Trệ đang chạy trên hành lang.
"Nghê Dương, cô có thấy Bảo Bảo không?" vẻ mặt Tiêu Trệ sốt ruột, tay kéo cánh tay Nghê Dương. Nghê Dương thấy tay hai người chạm nhau, trong đầu như vang lên bản tình ca.
Ôi, đến đây đi, tình yêu ơi ~, thật vui biết bao, tình yêu hỡi ~ tạo nên a, tình yêu ~* (lời bài hát đã ghim ở đầu, là đoạn điệp khúc á)
Cô đỏ mặt lắc đầu, cố kiềm chế tâm tình kích động của mình, "Bảo Bảo? Không thấy bé sao?"
Nghe thấy giọng Nghê Dương cao thêm ba tone, Tiêu Trệ hơi sửng sốt.
Không biết vì sao, anh lại nghe được cả sự hưng phấn?
Tiêu Trệ chậm chạp, sắc mặt nặng nề gật đầu.
"Tôi vừa không cẩn thận một cái đã không thấy nó đâu rồi."
Nghê Dương nhanh chóng nói: "Không sao, em và anh cùng đi tìm. Bảo Bảo nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nghê Dương biết, Tiêu Trệ cực kì quan tâm Bảo Bảo, giống như cô quan tâm đến em gái vậy.
Lục Thời Minh có trân bảo.
Ai mà lại không có chứ?
Tiêu Trệ mở miệng nhưng không nói lời nào. Anh không phải sợ Bảo Bảo xảy ra chuyện mà sợ Bảo Bảo khiến người khác xảy ra chuyện. Ví dụ như có ông chú quái dị tìm bé chơi trò "Cháu cắn một miếng, chú cắn cháu một miếng", người thua chắc chắn sẽ không phải Bảo Bảo.
"Bảo Bảo không có ở chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn đêm qua uống say, bị gió thổi cả một đêm, bây giờ hơi sốt. Em vừa mới đi thăm con bé về. Lục Thời Minh đang chăm sóc con bé. Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ, đi tìm Bảo Bảo trước đi."
Nghê Dương cản lại động tác định mở cửa của Tiêu Trệ. Tiêu Trệ gật đầu, cùng Nghê Dương đi tìm Tiêu Bảo Bảo.
Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn say rượu vừa tỉnh liền cảm giác trên người mình như bị một hòn đá lớn đè, giống như muối dưa vậy.
Tô – dưa muối – Nhuyễn Nhuyễn cả người bị đè, chỉ có đầu là miễn cưỡng cử động được. Cô cố mở to mắt, nhìn thấy Lục Thời Minh nằm sấp trên người mình. Người đàn ông hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như ngủ rất sâu. Dưới mắt có vết xanh, hẳn là đêm qua ngủ không ngon. Nhưng cho dù như thế, gương mặt này vẫn là thịnh thế mỹ nhan như trước.
Tuy chung giường chung gối với Lục Thời Minh đã đâu nhưng đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện ra người đàn ông này lại đẹp đến thế. Mắt ra mắt, mũi ra mũi, miệng ra miệng.
Hơi thở hắn đều đều, thần sắc điềm tĩnh. Mái tóc đen mềm mượt này so với chủ nhân của nó thì ngoan ngoãn dễ sờ hơn nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Thời Minh một hồi, sau đó hơi nghiêng đầu, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay xoa đầu hắn. Tóc hắn rất mềm, trượt qua kẽ tay mang theo cảm giác mịn mượt như tơ lụa. Đầu ngón tay dường như còn phảng phất hương thơm của cây cỏ, và cả hương thơm của trái cây được tưới tắm bằng nước linh tuyền, của non xanh được bao bọc bởi sương mù.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, đó đều là do không gian trên người nam chính. Trong đó không chỉ có táo, còn có cây đào, có ngỗng, có ngôi nhà nhỏ, có cá.... Đương lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ xoa đầu thì hắn bỗng nhiên mở mắt. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lấp lánh như chứa đựng cả vò rượu trong đó, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta đắm chìm trong đó, đặc biệt lúc này khi hắn không trêu chọc cô, đôi mắt kia còn ngái ngủ nửa tỉnh nửa mê. Hắn mở mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, ngây thơ mà xấu xa, quỷ dị mà dung hợp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sững sờ, xấu hổ, cảm thấy mình sắp bị chặt tay rồi liền nhanh chóng thu tay, lại không ngờ bị hắn kéo lại. Hắn một tay chống bên tai Tô Nhuyễn Nhuyễn, hơi nhổm người dậy rồi chậm rãi cúi người. Hắn cử động, dây buộc tóc trên đầu tuột xuống, mái tóc đen rủ xuống vai, che đi tầm mắt của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cảnh tượng này nhi đồng không được xem. Chẳng lẽ tên nam chính này cuối cùng cũng muốn học đi đôi với hành, bắt đầu thử nghiệm trên người cô rồi sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ lát nữa cô nên giả vờ từ chối hay là dùng sức giãy dụa, hay là nằm yên hưởng thụ đây... Trán người đàn ông ấy hơi lạnh, dán lên trán Tô Nhuyễn Nhuyễn. Hai người cách nhau rất gần. Hơi thở của Tô Nhuyễn Nhuyễn hòa làm một với Lục Thời Minh. Cái thái độ thả thính như có như không này, đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn mà nói thì càng có tính công kích hơn.
Mặt cô gái nhỏ lập tức liền đỏ lên, giống như nụ hoa đào tháng tư e ấp sắp nở, run run rẩy rẩy. Sau đó cô nghe được tiếng tim mình đập "thình thịch thình thịch", tiếng đập lớn như sắp như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức đưa tay che lại trái tim như nai con kia. Cô mím chặt miệng, sợ nai con kia từ họng mình nhảy ra ngoài.
"Ừm, vẫn còn sốt."
Người đàn ông kia không biết là có thấy được vẻ lúng túng của Tô Nhuyễn Nhuyễn hay không, bàn tay lành lạnh xoa tóc cô như đang giúp cô chỉnh lại tóc. Từ những hành động thuận theo trước đó đến nay, cả người Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ như bị châm chích. Mắt thấy người đàn ông kia càng lúc càng đến gần, cô bỗng nghiêng đầu, tim như muốn nhảy ra khỏi họng, đầu rối tung rối mù như bột nhão. "À, à thì em tối hôm qua hình như là nằm mơ."
Thế nhưng cô không nhớ ra cô nằm mơ thấy gì.
Hình như mơ thấy rất nhiều thịt, lại là thịt bị treo lên?
"Nhuyễn Nhuyễn nằm mơ thấy anh sao?" Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền tới, nhưng lại mang theo vẻ dính dính nhão nhão, giống như bánh kem mật ong mà Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn thích ăn. Nghĩ tới đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, bụng phát ra tiếng kháng nghị "ùng ục".
Lục Thời Minh dịu dàng xoa đầu cô, dặn dò: "Anh đi mua cơm cho em, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chạy loạn nhé, ngoan."
Hắn mỉm cười, ý vị thâm trường, chậm rãi đứng dậy, tóc đen rủ xuống, lướt qua da thịt khiến tim Tô Nhuyễn Nhuyễn đập loạn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn cuối cùng cũng rời đi, mang theo cả cảm giác bức bối ngạt thở trong phòng đi. Cửa phòng khe khẽ đóng lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt hoảng sợ, trốn trong chăn che lại trái tim của mình. Thôi xong, cô bị Lục Thời Minh dọa đến mắc bệnh tim luôn rồi!
Tên nam chính này thật đáng sợ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn trốn trong chăn, run rẩy che lại trái tim nhỏ yếu ớt đang đập "thình thịch" của mình, cố bình tĩnh lại. Cô một mặt nghĩ, không biết chết vì bệnh tim có thoải mái không, cô có nên đi nhảy bungee để chết sớm không ta. Mặt khác lại cảm thấy nam chính đúng là cái máy giết người biết đi, vậy mà dọa cô đến mức bị bệnh tim luôn!
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa run, vừa sợ, vừa đói. Cuối cùng, cái đói chiến thắng tất cả. Thôi kệ, cơm nước xong xuôi rồi tính tiếp. Mệt mỏi quá.
Vừa dừng suy nghĩ, Tô Nhuyễn Nhuyễn liền ngồi ngây ngốc gần nửa giờ. Lục Thời Minh còn chưa trở lại, Cao Quân Sinh và bà lão nghe được tin đến thăm cô. Tuy rằng trước tận thế bị sốt bị cảm là chuyện thường xảy ra nhưng sau đặt trong hoàn cảnh sau tận thế - thời đại mà virus vi khuẩn hoành hành, ngay cả một cơn sốt, hơi cảm một chút cũng nguy hiểm đến mạng người.
Bà lão ngồi bên giường, cầm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt hòa ái nói: "Không sao chứ?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, mặt ngơ ngác, chỉ cảm thấy bàn tay cô mềm mại khô ráo, cực kì thoải mái, giống như có hơi ấm rót vào, chảy khắp toàn thân, khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy dễ chịu, nhịn không nổi mà nheo mắt.
"Vậy là tốt rồi." Cao Quân Sinh đứng bên cạnh thoáng gật đầu, đưa thanh sô cô la còn lại của mình cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Bà lão nhìn thấy thanh sô cô la kia, khẽ cười nói: "Đây không phải là thanh tôi đưa cho cậu sao?"
Cao Quân Sinh cũng cười theo, "Phải, lúc đó tôi còn tưởng rằng tôi sống không nổi nữa, lại không nghĩ tới vận khí tốt đến như vậy, bà đã cứu tôi." Sau đó lại lần nữa nói với bà lão: "Thật may mắn có thể gặp được bà."
Cao Quân Sinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn bà lão chằm chằm, hốc mắt ươn ướt, giống như cảm động sắp khóc, sau đó cậu như nhớ ra cái gì, dùng sức lau nước mắt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn ngơ ngác như cũ: Gặm, ăng nhăng nhăng.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa hòng bị mở ra, Lục Thời Minh trở về. Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn đang ngẩn người, giờ cũng len lén lộ nửa cái đầu.
Hắn chỉ là mặc áo lông màu đen thông thường, chân đi đôi boots dài. Người cao chân dài đứng ở nơi đó, từa vào khung cửa. Sau lưng hắn ánh nắng chiếu rọi. Hắn bước vào dường như còn mang theo sự nhẹ nhàng khoan khoái. Điều đáng sợ nhất la, Tô Nhuyễn Nhuyễn vậy mà thấy phía sau hắn như có ngàn vạn bông hoa nở rộ, lại là cái loại background bling bling trong shoujo thiếu nữ!
Đây là cái quỷ gì vậy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt rồi lại mở mắt. Người đàn ông đứng ở nơi đó, trên người chẳng có đóa hoa nào.
Cho nên vừa nãy là ảo giác của cô sao? Đợi đã, sao mắt cô cứ dán vào mặt Lục Thời Minh vậy!
Ảo thật đấy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn dụi dụi mắt.
Ừm, rất tốt, cứ như vậy đi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn trắng mắt, trốn tránh không muốn nhìn thẳng Lục Thời Minh. Tuy là thỉnh thoảng có hơi mỏi, nhưng cô có thể giữ vậy mãi!
Cao Quân Sinh nhìn Lục Thời Minh đang gọt táo cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, lần nữa cảm thán, "Bạn trai cô đối với cô thật tốt." Yêu đương sao? Một lời không hợp liền chặt đầu hả?
Bà lão nói: "Lại nhớ tới bạn gái cậu hả? Con bé cũng rất may mắn, có người bạn trai lúc nào cũng nhớ đến mình như cậu. Cho dù ở nơi nào, con bé chắc sẽ rất vui." "Cô ấy thật sự sẽ rất vui sao?" Cao Quân Sinh thì thầm như không chắc chắn.
Bà lão gật đầu nói: "Đương nhiên rồi. Nhưng cậu không nghĩ rằng cô bé vứt bỏ cậu sao?"
"Không đâu." Cao Quân Sinh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Cô ấy sẽ không đâu."
Vẻ mặt bà lão không thay đổi, chỉ nói: "Cậu nhất định có thể tìm thấy bạn gái mình. Cô bé thật hạnh phúc khi có người bạn trai như cậu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn được đưa cho quả táo cũng cảm thấy rất may mắn, làm bạn gái Lục Thời Minh lâu như vậy mà vẫn sống khỏe re.
Nhưng có thể cắt quả táo này thành miếng nhỏ không? Cô cảm thấy quả táo này không vừa với miệng cô?
"Nhìn em này, ăn táo mà cũng có thể bị nghẹn."
Người đàn ông dịu dàng đưa tay lau khóe miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Trợn mắt mãi thấy hơi mỏi, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được mà cụp mắt xuống, liền nhìn thấy người đàn ông với mái tóc đen kia ngồi bên người cô, dáng vẻ phong tình vạn chủng mà cầm quả táo ăn sạch sẽ, sau đó đuôi loog mày nhướng lên, nhìn qua.
Chờ đã, phong tình vạn chủng? Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi mình dùng sai từ.
Thôi xong rồi, não cô bị úng nước rồi, bị cả trận hồng thủy làm ngập rồi. ———————————————— Chương này có thể các bạn sẽ thấy đôi chỗ còn lủng củng, dùng từ khó hiểu hoặc lỗi diễn đạt thì cho mik xin lỗi nhé, do kiến thức và trình độ của mik chưa đủ, hứa với mọi ng sẽ khắc phục ở những chương khác. Theo lệ cũ 30 vote up chương sau nha mọi người ???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]