Nghê Dương ngồi xổm xuống, tay đẩy ngăn tủ dưới đáy, lọ ra một cái hố phía dưới, sau đó nghi ngờ "A" một tiếng. Có thể nhìn rất rõ ràng.
Người nào đó đã phá vỡ sàn gỗ và dùng tay không đào cái hố này. Ánh trăng yếu ớt, trong hố chôn một đóa hoa.
Đó là một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Nghê Dương lấy nó ra, đặt tới trước mắt, thần sắc hoang mang.
Một bông hoa trắng nhỏ khô cằn, nhìn qua cũng đã từ rất lâu rồi, hẳn là bị ép thành hoa khô rồi đặt trong hố dưới tủ quần áo.
Chẳng lẽ là trò đùa nghịch của con cái chủ trước tòa nhà này sao?
Trong lúc Nghê Dương đang nghi hoặc, Lục Thời Minh bỗng nhiên đi tới, đưa tay cầm bông hoa trắng trong tay Nghê Dương kia, mặt không thay đổi, tay vân vê nó, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh trăng, bông hoa kia đặt trước mắt Lục Thời Minh. Cánh hoa từng lớp từng lớp chồng lên nhau, che khuất nửa bên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Đôi mắt cô gái nhỏ trong veo như nước, trong sáng như gương, thậm chí còn sạch sẽ hơn đóa hoa trắng này.
Lục Thời Minh khẽ mím môi, bàn tay cầm bông hoa nhẹ nhàng buông xuống. bông hoa trên tay đã khô héo, không còn mềm mại và trắng như trước nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc mới nở nó tinh khiết vô ngần. Lục Thời Minh dường như ngửi được hương thơm của hoa, một mùi thơm ngòn ngọt, tràn ngập trong phòng, rất lâu vẫn chưa tan đi.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn." Đột nhiên, hắn gọi tên Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910266/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.