Nghe nói Tiêu Trệ muốn một mình ra ngoài tìm vật tư, Nghê Dương là người đầu tiên không đồng ý.
"Em đi chung với anh." Cô nhìn Tiêu Trệ, vẻ lo lắng trên mặt không thể nào giấu được.
"Cô còn phải quản lý khu Than Đá, cô không thể rời đi được, tôi đi một mình là được rồi. Ít người mục tiêu cũng nhỏ hơn." Tiêu Trệ cự tuyệt Nghê Dương.
Nghê Dương còn muốn nói tiếp, lại bị Tiêu Trệ ngắt lời.
"Thành ngữ có câu 'Binh mã vi động, lương thảo tiên hành'*. Nếu như không có vật tư, chuyện bên này của cô cũng không dễ xử lí. Yên tâm đi, chuyện phía sau giao cho tôi."
(* 'Binh mã vi động, lương thảo tiên hành' là thành ngữ Trung Quốc. Trong lệ dùng binh từ xa xưa, trước khi khởi binh thì phải chuẩn bị lương thực lương thảo trước, có nghĩa là trước khi làm việc gì đó phải có sự chuẩn bị trước)
Lời nói này lại bị Nghê Dương hiểu thành "Tôi chính là người đàn ông đứng phía sau em!" Nghê Dương cảm động, hai tay ôm ngực, bộ dáng hận không thể lập tức gả cho Tiêu Trệ.
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của Tiêu Trệ cũng lộ ra ý cười, anh nói: "Tôi đi đây."
"Ừm."
Nghê Dương si ngốc đứng tại chỗ, nhìn hình bóng Tiêu Trệ dần biến mất cuối hành lang. Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chó con đi đến, nhỏ giọng nói: "Cô có phải ngay cả tên con cũng nghĩ xong rồi?"
"Ừ, tên là..." Nghê Dương vẻ mặt si ngốc vừa mới mở miệng, quay đầu liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, lập tức trừng cô, "Cô cho rằng tôi là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910262/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.