Hoắc Bì tuy là có chút kiêng kị Nghê Dương nhưng nếu thật sự đánh nhau ông ta không cho rằng mình sẽ thua. Hơn nữa, ông ta còn chưa có hưởng qua mùi vị tinh hạch hệ lôi đâu.
Cái kia hẳn là mỹ vị cỡ nào...
Hoắc Bì nhìn chằm chằm Nghê Dương, trên mặt lộ vẻ tham lam.
Nhìn vẻ mặt tham lam của Hoắc Bì, Nghê Dương không ngừng lui về sau. Mắt cô bị gió tuyết mãnh liệt bay múa trước mặt mê hoặc.
Nghê Dương thầm nghĩ: không hổ là thủ lĩnh của khu Than Đá, dị năng mạnh đến như vậy.
Nghê Dương biết, coi như mình dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể cùng Hoắc Bì ngươi chết ta sống. Cô giữ chặt Chu Diễm hai mắt đỏ au, cả người đang bùng lên ngọn lửa, kéo mạnh người lại, lui về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
"Cậu không đánh lại ông ta đâu." Nghê Dương gắt gao giữ chặt Chu Diễm, không để cậu ta đi lên hiến mạng, sau đó lại hét lên một tiếng, "Chạy!"
Nói xong, Nghê Dương là người đầu tiên lôi kéo Chu Diễm chạy đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cố chạy về hướng Hoắc Bì.
Nghê Dương mắng to, "Ngu xuẩn! Con mẹ nó cô chạy đi đâu thế!"
Nghê Dương vừa mới mắng xong, cô liền bị một cái lồng bằng kim loại bao lại.
Dị năng của Hoắc Bì là kim loại. Lúc đầu chỉ là khống chế kim loại, về sau còn có thể biến ra một cái lồng kim loại. Có thể thấy được dị năng của ông ta đã tu luyện tới mức kinh khủng như nào. Tất cả là nhờ tinh hạch của những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910260/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.