Lục Thời Minh tựa ở bên tường, đưa mắt nhìn đám người kia đi xa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu nói: "Làm sao bây giờ, Nghê Dương bị mang đi rồi."
Lục Thời Minh hơi cúi người, trên người mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Ghé vào bên tai Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nói.
"Cô ấy có dị năng lôi điện, đã tỉnh táo rồi."
Hơi thở ấm áp của người đàn ông dán vào đã thịt cô, tựa như rượu ngon đã lên men. Tô Nhuyễn Nhuyễn theo tiềm thức ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông kia, cô cảm thấy đôi mắt này còn mê hoặc người người khác hơn nhiều so với đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Cốc Đăng kia.
Quả thực là tai họa nhân gian mà!
"Vậy, vậy chúng ta đi cứu, cứu người. . ."
Lục Thời Minh mỉm cười, "Em xác định em là đi cứu người, chứ không phải là đi hại người?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh có thể xem thường tôi, nhưng không thể vũ nhục tôi.
"Đi thôi."
Lục Thời Minh đứng thẳng người, dẫn đầu đi phía trước. Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt sáng lấp lánh nói: "Chúng ta đi cứu người sao? Cứu thế nào đây? Cần em phải làm gì không?"
Lục Thời Minh tiếp tục mỉm cười. Hắn duỗi ngón tay tinh tế trắng nõn ra, đầu ngón tay đặt trên môi Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng ngăn chặn.
"Xuỵt."
Đây là ghét bỏ cô nói nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh không yêu bảo bảo, anh đã mất đi bảo bảo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt theo đuôi đi theo Lục Thời Minh nửa giờ, sau đó dừng ở trước xe quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/244914/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.