Chương trước
Chương sau
Khi Lục Địch trở lại bệnh viện trời đã sáng.
Trước khi bước vào tòa nội trú, anh đã bị một màn hình chiếu quảng cáo dịch vụ công cộng bên đường hấp dẫn.
” … Thành phố của chúng ta tiến vào tình trạng khẩn cấp toàn diện. Xin mọi người chú ý, đừng rời khỏi thành phố trừ khi cần thiết, hạn chế tối đa việc ra ngoài, tạm thời hủy bỏ tất cả các hoạt động, biểu diễn công cộng cho đến khi bắt được phần tử khủng bố.”
Lục Địch có chút bất ngờ, anh dừng lại nhìn màn hình.
Tại một thành phố với hơn mười triệu dân, việc dừng hầu hết các hoạt động thương mại và giải trí sẽ tổn thất không nhỏ. Kèm theo đó là sự phản đối từ mọi tầng lớp xã hội, dù sao cũng liên quan đến công việc làm ăn của nhiều người. Xem ra sự tình phức tạp hơn so với tưởng tượng, chẳng hạn như có một con khủng long…
Lục Địch đang suy nghĩ, nhưng tin tức đã lập tức đưa ra câu trả lời.
” Trong 24 giờ qua, có tất cả 8 vụ tấn công bằng vũ khí sóng âm xảy ra trên toàn thế giới, bao gồm 3 vụ ở ở Châu Âu, 2 vụ ở Bắc Mỹ, 1 vụ ở Nam Mỹ, 1 vụ ở Hoa Hạ và 1 vụ ở Nhật Bản*, tất cả đều xảy ra ở khu vực phồn hoa đông dân cư…”
(* Đoạn này tác giả để tên Nhật Bản là Dongying- một tên gọi khác của Nhật Bản)
Hình ảnh màn hình chuyển đổi sang khung cảnh một thành phố nhiều nhà cao tầng, quanh đó vây đầy xe cảnh sát và xe cứu thương.
Các nạn nhân đang được giải cứu, mặt đất một mớ hỗn độn.
Video hiện một số thắng cảnh nổi bật như tháp Eiffel, tượng đài Washington, tượng chúa Jesus trên núi Corcovado, tháp Tsutenkaku…
Lục Địch chậm rãi há to miệng.
Không phải anh không bình tĩnh, mà là thật sự kinh ngạc.
So với những địa danh nổi tiếng này thì trung tâm thương mại đường bắc Lưỡng Giang của Thương Đô rất không đáng kể, khiến người không khỏi thắc mắc tại sao nó lại trở thành mục tiêu tấn công.
Thương Đô là một thành phố mới chẳng có cảnh quan văn hóa cổ đại nào. Nếu muốn chọn địa danh để tấn công thì đếm tới 99 cũng chẳng tới lượt cái tòa này.
Nghĩ đến tên nghi phạm hô to ác quỷ kia, ánh mắt Lục Địch trở nên lạnh lẽo, bầu không khí u ám càng thêm nặng nề.
Cơn tức giận dâng tràn trong ngực, không tìm được điểm để trút bỏ.
Đám đông bên ngoài tòa nội trú từ từ đông lên, nán lại kinh ngạc trước tin tức đang cuồn cuộn trên màn hình, khiếp sợ xì xào bàn tán.
Một người nhà của bệnh nhân cầm bánh bao và sữa đậu nành đi ngang qua người Lục Địch, điện thoại di động trong tay đang phát tin tức tương tự.
” …Các thành phố này trên lý thuyết đều được trang bị bom nhiễu âm thanh để đối phó với các cuộc tấn công như vậy, tại sao quy mô thương vong lại lớn như thế? Phải chăng Thương Đô có gì đó bị che giấu, hãy cùng nghe chuyên gia phân tích.”
Lục Địch quyết định đi theo sau cọ nghe, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy anh.
” Cái này là do nhiều trường hợp khác nhau gây ra. Có một báo cáo thống kê ở đây, thời gian Thương Đô phản ứng là 117 giây, tức là trong vòng hai phút sau khi báo động vang lên thì quả bom gây nhiễu sóng âm đã được phóng đi, các thành phố khác cũng phản ứng nhanh chóng sau 5 phút. Sóng âm cường độ cao rất có hại cho cơ thể con người…”
” Ví dụ như ở Osaka, mật độ dân số quá cao, nơi xảy ra sự cố cũng gần phố thương mại phồn hoa. Không những thế sau các tòa nhà cao tầng có rất nhiều ngõ hẻm và cửa hàng diện tích nhỏ nên cứu viện rất khó khăn. Ngay sau khi cuộc tấn công kết thúc rất nhiều quán cơm đã xảy ra hỏa hoạn do đầu bếp mất ý thức không quản lý được bếp.”
” Trong số tất cả các thành phố, thành phố duy nhất không thành công khởi động bom gây nhiễu chính là ở Nam Mỹ. Hiện tại hầu như không có người sống trong phạm vi tấn công sóng âm, các quan chức thì đổ lỗi cho nhau. Hệ thống ứng phó khẩn cấp thảm họa chính của thành phố đó trống rỗng, tham nhũng tràn lan… Đã có người xuống đường biểu tình rồi.”
Lục Địch càng nghe, càng cảm thấy nôn nóng và buồn bực.
Đây là tổ chứ khủng bố gì chứ, phát điên gây thù chuốc oán khắp nơi?
Tấn công nhiều thành phố nhiều quốc gia cùng lúc như vậy là muốn làm cái gì?
Lục Địch không có lí tưởng cao cả, anh chỉ là một thanh niên cá mặn thích ngủ, bỗng một ngày phát hiện mình bị người điên theo dõi, ngặt cả một đám mất trí thích lật tung thế giới, quả đủ rồi!
Đột nhiên một nghi vấn hiện lên.
Có dị tượng thiêu thân nào phát sinh ở các quốc gia đó trước khi bị tấn công không?
Nếu không có, vậy là chỉ nhằm vào anh.
Chính xác thì những con thiêu thân này có tác dụng gì?
Lục Địch ra một quyết định.
E rằng thay vì tiếp tục theo dõi mấy người đang điều tra phá án, anh nên lần theo những con thiêu thân để tìm ngọn nguồn.
Lục Địch nhớ tới người chứng kiến sớm nhất anh thấy trên mạng xã hội là ở phía nam thành phố.
***
Núi Nam Vân, bên trong rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có thể thấy bóng người mặc đồ rằn ri.
Đây là một hoạt động tra soát núi quy mô lớn.
Ngoài việc kiếm kẻ khả nghi, chủ yếu là nhằm vào mấy tháng trước có người đưa trứng trùng đặc biệt lên núi Nam Vân. Những con thiêu thân đó đã được chỉnh sửa gen, không phải loài địa phương. Các mẫu trứng và thiêu thân sống khẩn cấp gửi đến sở nghiên cứu sinh vật có thẩm quyền hơn.
Thương Đô không dám thả lỏng chút nào, hôm qua thiêu thân, ngày mai có phải muốn đến một đàn bướm hay một đám thằn lằn hả?
Tóm lại rác thải ở trên núi, dù là chai nước rỗng, túi ni lông hay vali bỏ đi đều phải mang về chờ phân loại xử lí.
Có phát hiện thì tốt, nếu không phát hiện được thì coi như đang kiểm tra mối nguy hiểm ngầm và làm sạch môi trường.
Núi Nam Vân là nơi diễn tập dã ngoại của nhóm quân căn cứ Thương Đô. Quen như vườn nhà, ai cũng biết đường, phân chia khu khu vực tìm kiếm cho các đội ngũ rất nhanh. Ngay khi mặt trời mọc đã chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu hành động.
Bây giờ là 16 giờ sau khi thiêu thân đi vào nội thành, sóng âm tấn công.
Từng chiếc xe tải đậu cuối đường núi, bên cạnh vài chiếc lều tạm bợ, có máy móc to nhỏ và dụng cụ thu tín hiệu vệ tinh.
” Giáo sư Hạ, căn cứ gọi đến.”
Người đàn ông tóc hoa râm đặt tấm bản đồ xuống tiến vào lều.
Thứ xuất hiện trên màn hình chiếu là một quả cầu kim loại kì lạ.
Nó có hình bầu dục, bên ngoài bóng loáng, phía trước có một loa phát thanh nhìn rất cao cấp, như một chiếc loa kéo.
Sau đó cái loa nói chuyện ——
” Tôi ở trung tâm thương mại phát hiện hình ảnh bất thường của phấn thiêu thân. Hình ảnh đã được gửi đến máy vi tính, xin nhanh chóng kiểm tra.”
Loa hình cầu kim loại là “Thiết bị phụ trợ” của Yến Long.
Do cơ thể chân chính của Yến Long không có khả năng biểu đạt ngôn ngữ, mặc dù nó có thể gửi tín hiệu sinh học quy luật, thế nhưng phải dịch bằng máy móc, rất không tiện. Vì thế giáo sư Hạ liền nghiên cứu rất nhiều thiết bị chuyển đổi tương tự.
Sau khi trờ về căn cứ, Yến Long rời khỏi thân thể con người ngay lập tức. Trần Nham thì cần thiết bị chuyên môn đưa vào một khu vực cách ly phong kín chờ đủ 72 giờ.
Cách ly là để bảo vệ não của Trần Nham.
Bởi vì vùng não tiếp nhận sự chi phối của ngoại lực nên rất dễ bị sóng não ngoại lai ảnh hưởng, cần phải có một khoảng thời gian tiến hành hồi phục.
Đồng thời khi ngoại lực đó rời khỏi, nhân viên nghiên cứu trong toàn bộ quá trình cũng phải đeo mũ bảo hộ để tránh nhiễu sóng não ở một mức độ nhất định. Khi Viên Trọng Hạ đến thăm Trần Nham y cũng đội chiếc mũ bảo hộ như mũ của phi hành gia đó.
Để có thể cho Yến Long đi lại tùy tiện trong căn cứ, lúc nào cũng có thể nói chuyện, giáo sư Hạ chế tạo rất nhiều đồ.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở loa hình cầu, robot vòng con lăn và radar định vị sóng sinh học điện từ đời mới.
Cái cuối xem như là đồ vật làm nhiệm vụ.
Khi bầy thiêu thân tràn vào lần này, vừa lúc Yến Long đang làm nhiệm vụ, hắn bẩm sinh có khả năng cảm ứng sóng sinh học nên kết quả phân tích nhanh hơn gấp đôi.
Giáo sư Hạ rất tín nhiệm Yến Long, lần này cũng không ngoại lệ.
” Phấn thiêu thân tạo thành một đồ án kì lạ? Ta xem một chút.”
Giáo sư Hạ mở email được mã hóa từ máy tính đeo tay, sau đó đeo kính và phóng to hình ảnh kính thủy tinh ở tầng ba trung tâm thương mại.
” …Đây là sóng âm thanh à? Không, giống như một từ trường sinh học ổn định.”
Giáo sư Hạ càng xem càng nhập tâm, chạm lên màn hình chiếu nhiều lần, mắt tỏa sáng nói: ” Những hoa văn này là sóng vi sinh vật! Thật không thể tin được, chẳng lẽ có một sinh mệnh vô hình xuyên thấu qua kính thủy tinh sao? Còn tập hợp với mức độ cao, hạt nhân ổn định, hình dạng hoàn mỹ, nhìn cái mô hình đối xứng này đi! E rằng ta phải gọi nó là thần sóng não?”
Chiếc loa kim loại vẫn duy trì im lặng như thể biết giáo sư Hạ sẽ có phản ứng như vậy.
” Yến Long, tinh thần thể ổn định quả nhiên thật sự tồn tại, không thể tin được! Trước đó ta nghĩ đó chỉ là một giả thuyết! Con người hoặc những sinh vật có trí khôn sẽ ở tình huống đặc biệt thoát khỏi trói buộc của cơ thể, như thiêu thân lột xác tiến hóa thành thể sinh mệnh tinh thần như vậy.”
” Đó là ‘U linh’.”
” Nói là u linh cũng rất thích hợp, không có cơ thể sống, nhưng có thể khiến hạt nhân truyền tải ổn định… Chờ đã, cậu nói u linh? Người trong truyền thuyết đô thị kia?” Giáo sư Hạ kinh ngạc đỡ lấy kính mắt, sững sờ nhìn màn ảnh.
Yến Long dùng âm thanh loa máy móc nề nếp hỏi: ” Cho nên chúng ta không thể xác định ‘u linh’ có phải vật sống hay không à?”
Theo bản năng giáo sư Hạ trả lời: ” Đúng, không thể, cậu ta có thể là sau khi chết hoặc còn sống mới biến thành u linh, chủ yếu là chưa từng có tiền lệ nên rất khó phân tích phán đoán.”
Yến Long trầm mặc nghĩ, thật là phiền phức, ba nhân viên nằm ở bệnh viện số bảy kia khả năng cũng không phải là u linh.
Dù sao cũng không có ai quy định cấm u linh không được mua sắm vào ban này, không được đi tàu điện ngầm vào buổi tối, u linh cũng có thể tức giận thay bạn bè là con người mà xuyên tường đi tìm hung thủ.
Nhưng mà, người ở ga tàu điện ngầm đã thấy Lục Địch dùng vali đập khủng long.
Trong cái tàu điện ngầm chật chội đông đúc như vậy, u linh không có cơ thể sớm đã bị ‘xuyên’, ảo ảnh u linh chế tạo chỉ là lừa dối, không thể thay thế suy nghĩ của não người.
Loại kẽ hở không hợp lí như này chắc chắn sẽ bị chú ý!
Cho nên u linh chắc chắn có cơ thể sống.
” Vậy loại dạng sống linh hồn này có thể phụ thuộc vào cơ thể con người không?”
” Chà, trên lý thuyết thì không được. Giống với cậu, nó ảnh hưởng đến não của con người đó, sẽ rất dễ dàng bị quấy rầy sau khi ‘u linh’ rời khỏi. Nếu ý thức ngoại lai ở lại quá lâu, người bị phụ thuộc đó sẽ xuất hiện nhận thức lẫn lộn. Người đó sẽ không làm rõ được mình là u linh hay là người ban đầu…Đương nhiên có ngoại lệ, chính là ý thức ngủ say của người thực vật.”
Giáo sư Hạ còn chưa nói hết, đột nhiên một âm thanh dồn dập vang lên từ phía Yến Long.
Đây là âm thanh thông báo trường hợp khẩn cấp của căn cứ.
Loa kim loại hình cầu lăn ngay ngắn tại chỗ, rời khỏi hình chiếu cuộc gọi.
Không đến một phút kim loại hình cầu liền trở lại, dùng âm thanh máy móc nói cho giáo sư Hạ: ” Ở trên mạng xuất hiện một đoạn video có người tuyên bố anh ta phải chịu trách nhiệm cho hàng loạt vụ tấn công khủng bố này. Giáo sư có quyền hạn được xem, video đã được chuyển đến.”
Giáo sư Hạ sững sờ, ông vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về cơ thể sống tinh thần đây.
Nhìn thấy lời nhắc hiện lên từ máy tính, giáo sư Hạ trực tiếp bấm mở video.
” Chúng tôi sắp tiết lộ một sự thật khủng khiếp cho thế giới, mọi người đã bị che giấu quá lâu!”
Video mờ, người cầm ống kính run rẩy, cùng một tên đàn ông đeo mặt nạ chú hề màu đỏ.
Anh ta vung cánh tay, phía sau là một chiếc kính thiên văn, anh ta nói tiếng Anh bằng âm thanh quái dị đã được chỉnh sửa.
” Thế giới sắp bị hủy diệt, đây không phải trò đùa! Có một thiên thạch khổng lồ đang đến, chúng tôi là các nhà khoa học, tất cả các quốc gia đã phát hiện ra nó từ lâu, nhưng sau đó họ đã làm gì? Bọn họ bí mật chế tạo phi thuyền vũ trụ! Tôi, bạn, các vị đang ngồi ở đây, cùng với hàng tỉ người nghèo khác không biết gì!”
” Khi tai họa ập đến chúng ta chỉ có đường chết! Cướp đoạt tiêu chuẩn chạy trốn khỏi trái đất đi, phi thuyền không thể chứa đủ bảy tỉ người! Giết chết kẻ mình hận đi, bởi vì đối phương cũng sẽ vì vé phi thuyền mà giết vợ con các bạn thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.