Bệnh viện nhân dân số bảy Thương Đô.
Trời đã về khuya, hàng lang của khoa điều trị nội trú xếp đầy giường bệnh, những chiếc ghế chờ xếp bên cạnh cũng đầy người nhà bệnh nhân mệt mỏi ngồi.
Tiếng tích tắc của máy móc vang một vùng, dường như cứ một quãng thời gian sẽ có cảnh sát lên tiếng báo động, nhân viên y tế trực ban chạy tới chạy lui đưa bệnh nhân chuyển bệnh nặng đột ngột đến phòng cấp cứu hoặc khu chăm sóc đặc biệt.
Mặc dù Thương Đô là một thành phố mới, quá trình mở rộng rất chú trọng đến tài nguyên y tế, số lượng bệnh viện vượt xa các thành phố có 10 triệu nhân khẩu khác. Nhưng tình trạng đột ngột khẩn cấp với hơn một nghìn người bị thương này vẫn rất nghiêm trọng với thành phố.
Bệnh viện số bảy chỉ tiếp nhận 200 nạn nhân của cuộc tấn công, thế nhưng lúc đó nhiều người có các triệu chứng tương đối nhẹ, giờ đây dần dần chuyển biến xấu.
Ánh đèn phòng giải phẫu vẫn luôn sáng cho đến giờ.
” … Tình huống các nạn nhân đều có thể tra được trong hệ thống bệnh viện, tại sao phải đi đến đây một chuyến?”
” Mệnh lệnh của căn cứ, đừng hỏi nhiều.”
Hai người thuộc đội chấp hành đặc biệt đứng bên cạnh luống hoa phía dưới tòa nhà khoa nội trú, ở trong bóng tối lặng lẽ lắp đặt một cái máy móc nhỏ.
” Cái này để làm gì vậy?”
” Bảo cậu đừng hỏi rồi, còn hỏi!”
” Anh Lưu, anh cũng không biết ha.”
“…”
Đội viên tuổi tác khá lớn quay đầu đánh đồng bạn mình một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-luu-vong/252649/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.