Tóm tắt: Đến a, làm tổn thương lẫn nhau.
———————
Một cái ngõ hẻm có thể dài bao nhiêu?
Chừng 20 mét, độ rộng là khoảng cách giữa hai tòa nhà.
Nơi này không có ánh sáng mặt trời, mặt đất ẩm ướt, còn có thoang thoảng múi thối bốc ra từ thùng rác, thật sự không phải nơi gặp mặt tốt gì.
Nhưng mà nhân sinh luôn có thứ ngoài ý muốn.
Lục Địch hiện tại hối hận, rất hối hận.
—— Trong lúc Yến Long nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy hắn.
Lần này không giống cái thoáng nhìn ở ga tàu điện ngầm, Lục Địch hoàn toàn thấy rõ ràng, trong cái phút chốc như vậy anh kinh ngạc đến há to miệng.
Cảm giác này rất khó hình dung, giống như bạn cho rằng mình là một kẻ đặc biệt kì lạ, kết quả gặp phải một người… Nhìn xem, khá lắm, đối phương đã đem cái đặc tính kì lạ này phát huy đến cực hạn, không chỉ hoàn mỹ không tì vết, nó kì lạ đến mức bạn căn bản xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu chỉ có một chữ to: MƠ.
… Đây là thứ gì?
Là người?
Không giống lắm.
Có giống tôi không? Không, khác biệt rất lớn.
Còn có trang phục này, quả nhiên không phải là cảnh sát, đây là đồng phục của đội chấp hành đặc biệt huyền thoại tại Hoa Hạ.
Người bình thường đương nhiên không biết sự tồn tại của đội chấp hành đặc biệt, nhưng Lục Địch thì khác. Đến Thương Đô ba năm, anh đã gặp những người mặc đồng phục tác chiến này, đồng thời ỷ vào đặc thù của bản thân mà nghe lén vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-luu-vong/252647/chuong-7.html