Tóm tắt: Đây cũng là một người bình thường. ———————- Nếu như người đàn ông mặc âu phục và nữ giáo viên có năng lực thấu thị, có thể xác định chính xác vị trí căn cứ bí mật tại Thương Đô qua nửa thành phố thì họ sẽ không nghi ngờ những gì Lục Địch nói. – Một người đàn ông vóc dáng khôi ngô nằm trên giường bệnh, xung quanh là những nhân viên y tế đội mũ phòng hộ dày nặng kì quái. Bên cạnh là một loạt màn hình máy móc với rất nhiều sợi dây khác nhau nối đến cơ thể người đàn ông. ” Sóng não đang hồi phục.” ” Huyết áp, nhịp tim, độ bão hòa oxi trong máu, nhiệt độ cơ thể… mọi thứ đều bình thường.” ” Yến Long đã rời đi.” Nhân viên y tế nhanh chóng tiêm cho người đàn ông đang hôn mê sâu, gỡ bỏ những sợi dây ngổn ngang, sau đó mang dụng cụ bề ngoài cổ quái ra khỏi phòng. Người đàn ông chậm rãi mở mắt, lúc đầu không biết mình đang ở đâu, sau đó thân thể phản xạ có điều kiện muốn nhảy lên. ” Anh vẫn cần nghỉ ngơi.” Nhân viên y tế rất có kinh nghiệm đè xuống bờ vai người đàn ông, lực đạo vừa phải, mùi thuốc khử trùng khiến ý thức người đàn ông từ từ tỉnh táo. “Tôi đang ở đâu?” Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống những dấu vết cắm dây lưu lại trên cổ tay và ngón tay mình, lại nhìn nhân viên y tế chỉ lộ một đôi mắt. ” Căn cứ đệ tam(số ba) của Liên Bang Địa Cầu Thương Đô Hoa Hạ, nhiệm vụ huấn luyện của cậu kết thúc.” Nhân viên y tế vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng máy truyền tin trên tường, vì vậy bước tới cầm lên. “… Có thể, không thành vấn đề! Viên đội trưởng, anh có mười phút.” Nói xong liền thu dọn đồ đạc, mở cửa phòng cách ly. Viên Trọng Hạ đi vào. Y ăn mặc rất kì lạ, trên đầu đội chiếc mũ phòng hộ giống nhân viên y tế, chiếc mũ dày nặng y như mũ của phi hành gia. Mặc một cái áo trắng to, đi giày bao. Gian phòng này như một khu cách ly được bảo vệ chặt chẽ, nhân viên y tế rời đi lúc nãy cũng vào một căn phòng nhỏ riêng biệt, cửa hai bên không được đồng thời mở ra. Không giống cái thận trọng của khu lây nhiễm, Viên Trọng Hạ ngoại trừ đội cái mũ kì lạ cũng không mặc đồ bảo hộ. Trong phòng không có ghế, Viên Trọng Hạ nhấc chân ngồi bên giường, cười hỏi: ” Choáng đầu à, vẫn chưa tỉnh sao? Được, nằm nói chuyện đi.” Người đàn ông lúng túng cười, chỉ vào bốn phía vách tường có tầng mềm mại như bọt biển nói: ” Cái này thật giống bệnh viện tâm thần, khiến người khó chịu một cách kì lạ.” ” Được rồi, đây đều là biện pháp bảo vệ, cậu phải ở đây 72 giờ.” Viên Trọng Hạ tức giận nói, ” Chuyện phát sinh hôm nay cậu nhớ được bao nhiêu?” Người đàn ông biểu tình lập tức nghiêm túc lên, giơ tay cúi chào: “Báo cáo Viên đội, toàn bộ.” “Hả?” Viên Trọng Hạ có chút bất ngờ, nhìn người giường bệnh, cười nói: ” Ồ, khá lắm, tên nhóc Trần Nham cậu có tố chất tốt đấy, phải biết tiểu đội 3… Không, toàn bộ 18 đội hành động đặc biệt ở Hoa Hạ đăng kí tham gia huấn luyện, khi Yến Long thoát ra có nửa người nôn đến chết đi sống lại, còn có người không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ tiếp thu lần huấn luyện thứ hai ít nhất phải sau 1 năm, cậu thật khác biệt.” Trần Nham ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: ” Không sánh bằng Viên Đội, tôi nghe nói ngài là người có thành tích tốt nhất.” Câu nói này dường như mở ra công tắc cấm kị, Viên Trọng Hạ có chút trầm mặc. Trần Nham cách chiếc mũ có thể nhìn ra tâm tình phức tạp trong mắt Viên Trọng Hạ. “Đội trưởng?” “… À, không có gì.” Viên Trọng Hạ lấy lại tinh thần, nhìn thuộc hạ thấp thỏm bất an, y có chút muốn hút thuốc. Nhưng mà trong phòng bệnh không thể hút. Trần Nham do dự một chút, chần chờ nói: “Viên đội, mọi thứ tôi trải qua có phải là thật không?” Mọi thứ mà cậu thấy giống như giấc mơ sáng suốt* vậy. (* Lucid dreams: giấc mơ sáng suốt: xảy ra khi chúng ta nhận thức được mình đang mơ. Khi tỉnh giấc, bạn vẫn nhớ được những sự việc, cảm xúc của bạn xảy ra trong mơ. Đôi khi, bạn có thể điều khiển được giấc mơ đó. [ Năm 2021 nay cũng có thời gian nổi lucid dreams hay sao á mọi người.]) Trần Nham nhớ đến bản thân đang trên đường từ sân huấn luyện trở về bỗng nhiên hét to để dừng xe, từ bên trong tàu điện ngầm có đám người kinh hoảng chạy trốn như thủy triều. Cậu nhớ đã dẫn theo một vài trợ lý huấn luyện nhanh chóng lao vào ga tàu điện ngầm, mở vòi chữa cháy và máy bán hàng tự động. Cấp tốc định ra chiến thuật lấy tạp vật làm nơi phòng thủ; cũng nhớ bản thân rút súng nhắm vào con quái vật để bóp cò, nhớ tới cái miệng to như chậu máu và khí tanh hôi của nó phả vào mặt. ” Tại sao lại có khủng long trong ga tàu điện ngầm?” Trần Nham khó tin hỏi. Tại thành phố lớn với dân số hàng chục triệu người? Viên Trọng Hạ nặng nề khịt mũi, lạnh giọng nói: ” Đã phát hiện thành phần gây mê chưa tiêu hóa hết trong thi thể khủng long. Chi sau vẫn còn lưu vết tích còng kim loại, vấn đề đã trở nên lớn hơn rồi.” ” Khoa học hiện đại của chúng ta có thể phục sinh khủng long?” Trần Nham ngơ ngác hỏi. Viên Trọng Hạ không lên tiếng, Trần Nham mặc dù là đội viên của y, thế nhưng không thuộc nhóm điều tra tung tích khủng long, vì vậy không thể coi là người trong phạm vi biết chuyện. Hiện tại toàn bộ mọi thứ đều giao cho bộ phận cấp cao hơn xử lí cho nên y không thể nhiều lời, đây là kỉ luật. Theo những bằng chứng hiện có, khủng long đi ra từ một đường hầm tàu điện ngầm chưa mở, rất gần nơi xảy ra tai nạn – ngay dưới sân ga đó. Bên trong đường hầm thông với nhau có một cánh cửa ra vào bị chặn, hiện cánh cửa đó đã bị mở ra, trên mặt đất có dấu chân khủng long. Việc xây dựng tuyến tàu điện ngầm mới về cơ bản đã hoàn thành, nhưng cách đây vài hôm xảy ra sự cố nhỏ, phải dừng lại khẩn cấp để kiểm tra. Trên sân ga chưa hoàn thành đều là tro bụi, còn có đống container bên trong đựng đầy vật liệu xây dựng. Một trong những chiếc container bị lợi trảo của khủng long phá, cái container đó trống rỗng, cũng không có dây xích, chỉ tản ra khí tanh hôi. —— Hiển nhiên con khủng long bị gây mê được vận chuyển đến đây bằng phương tiện đặc biệt. Không phải có người động tay động chân với tuyến đường ngầm mới bên kia, thì chính là nội bộ nhân viên thi công có vấn đề. Đây cũng không phải trọng điểm, mấu chốt là, người đem khủng long tới đây có mục đích gì. Viên Trọng Hạ không hiểu nghiên cứu sinh hóa, không hiểu nhân bản gen, nhưng y dùng ngón chân cũng có thể biết được tạo ra một con khủng long sống sờ sờ cần rất nhiều tiền. Phí nhiều tiền như vậy, chắc chắn không phải là thả khủng long ra nháo loạn chọc cười. Khủng long không phải virus, cho dù có người muốn đánh cắp từ trong phòng thí nghiệm cũng không dễ dàng. Nếu không có âm mưu đằng sau chuyện này, Viên Trọng Hạ đáy lòng cười đắc ý, y sẵn sàng đem súng ra gặm. Nhưng mà “vụ án” bây giờ đã được bàn giao, Viên Trọng Hạ không thể truy hỏi được, cho nên cũng không nghĩ tới nữa. ” Trần Nham, cậu là một trong những người đối mặt trực diện với khủng long, lúc đó lại trong trạng thái huấn luyện đặc thù, hiện ở phía trên cần phần báo cáo của cậu, nói đi.” Viên Trọng Hạ nói xong móc ra một đồ vật giống bút máy, một màn hình giả lập được chiếu từ ” thân bút”, phản chiếu khuôn mặt Trần Nham. “…Trần Nham, thành viên của tiểu đội 3, số 037, ngày 10 tháng 11 báo cáo.” Trần Nham rất quen thuộc quy trình báo cáo, cậu thở phào, sau đó nói rõ ràng. Chỉ là vừa nói tốc độ liền thả chậm, chìm trong suy nghĩ. Loại hành động trơn tru suốt quá trình, được trực tiếp đưa bay thực sự quá thoải mái. Trần Nham bội phục nhất chính là Yến Long trong thời gian ngắn đã tạo ra điều kiện thuận lợi, ngay cả đồ uống trong máy bán hàng tự động cũng có đất dụng võ. Loại xử lí và tiếp nhận thông tin “chiến trường” này quá ưu tú, chẳng trách mấy người đã tham gia huấn luyện đều háo hức mong chờ lần thứ hai. Đặc biệt trên lại là môn mình không hiểu, đây chính là minh chứng thực tế về khả năng kiểm soát sóng não tiến xa hơn việc dạy học bằng tay. Nếu như không phải bị bắt ở phòng cách ly, Trần Nham hận không thể lập tức đến bãi bắn bia đánh mấy chục phát đạn, dư vị khi kéo cò, loại tự tin không gì không làm được… Phải biết đó là đối mặt với khủng long ăn thịt dài 5,6 mét! Lúc con khủng long ngã xuống, khoảng cách khi đó chỉ có 1 mét thôi! – “Viên đội? Đội trưởng?” “…” Viên Trọng Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Trần Nham đã làm xong báo cáo, bút ghi hình đã tắt. “Khụ, cậu nghỉ ngơi thật tốt.” Viên Trọng Hạ đứng dậy rời đi. Trần Nham vội vã đem người gọi lại, thấp thỏm bất an hỏi: “Cái kia, Viên đội, tôi có chuyện muốn hỏi…” “Cái gì?” ” Tôi trước đây nghe nói ‘Yến Long’ là sinh vật khoa học kĩ thuật AI tiến tiến nhất Hoa Hạ nước ta, là trí tuệ nhân tạo thật sự, thế nhưng tôi cảm thấy hắn…” Trần Nham ngượng ngùng vò đầu, ” Hắn hình như là con người a! Trí tuệ nhân tạo tôi cũng từng tiếp xúc qua, chúng nó không phải hệ thống phụ trợ ngu ngốc, giống hóa thân của máy vi tính không có tình cảm hơn, nhưng mà Yến Long…Khá giống cảm giác Viên đội cho tôi, chỉ cần hắn còn tồn tại thì mọi người đều cảm thấy an tâm, là chiến hữu đáng tin cậy.” Viên Trọng Hạ trầm mặc. Sau đó y đi về bên giường và ngồi xuống lần nữa. ” Trần Nham, hôm nay kết quả huấn luyện của cậu rất tốt. Tôi nghĩ cậu sẽ sớm được đưa vào danh sách huấn luyện cố định, cho nên một số việc cậu cũng có quyền hạn biết đến.” Trần Nham bị thái độ trịnh trọng của cấp trên làm cho kinh ngạc, thẳng tắp sống lưng, nín hơi chờ đợi. ” Yến Long không phải AI, hắn cũng không có khả năng giải toán của siêu máy tính, hắn càng giống một người bình thường hơn…” Nhìn Trần Nham vẻ mặt không tin, Viên Trọng Hạ nở nụ cười. ” Yến Long từng là sản phẩm thất bại, là một sản phẩm thất bại trước sau không thể kích hoạt. Tên của cuộc thí nghiệm đó là ‘Mô phỏng thần kinh sinh học một cơ thể hoàn chỉnh’, nghe nói còn có tên khoa học chuẩn xác hơn thế nhưng tôi không biết. Năm năm trước, quốc gia chuẩn bị đưa hắn đi sở nghiên cứu Siberia để đổi lấy một bản vẽ kĩ thuật công nghệ hàng không vũ trụ.” Có phe thứ ba muốn nhân cơ hội đánh cắp kĩ thuật cả hai nước, bọn chúng không chỉ có nội ứng ở sở nghiên cứu, còn triệu tập hơn 100 lính đánh thuê. “…Trong hỗn loạn, đội chịu trách nhiệm hộ tống ‘ Mô phỏng thần kinh sinh học một cơ thể hoàn chỉnh’ thành công trốn thoát khỏi sở nghiên cứu. Trên cánh đồng mênh mông tuyết trắng chiến đấu ác liệt với lính đánh thuê, trải qua 17 tiếng, rốt cuộc chờ được viện binh. Thế nhưng tiểu đội 12 người gần như hi sinh hoàn toàn, chỉ còn một người sống sót.” Viên Trọng Hạ nhìn Trần Nham, nói: ” Người đó là tôi.” Trần Nham mở to hai mắt, hô hấp dồn dập. Viên Trọng Hạ cuống họng có chút ngứa, y theo bản năng muốn chạm vào điếu thuốc, lại kìm lòng không đậu, chỉ là nhìn vách tường trắng như tuyết, dường như trở về ngày đó. (kìm lòng không đậu: không kìm được, không kiềm chế được cảm xúc) “…Bụng tôi trúng đạn chảy máu, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng, mặc bộ đồ tác chiến trên tuyết với nhiệt độ âm 28. Ý thức của tôi đã mơ hồ, một tay cầm súng, một tay cầm vali phong kín. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi luôn cảm thấy đội trưởng và đồng đội vẫn đang ở bên cạnh, giúp tôi tìm chỗ nấp, đẩy lùi kẻ địch, dẫn tôi tới một động băng bí mật an toàn, cuối cùng dựa vào định vị trên người mà chờ cứu viện.” “Yến Long?” Trần Nham trầm thấp hỏi. ” Đúng vậy, hắn đưa tôi thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng của cái chết. Sau đó Hạ giáo sư nói đây là kì tích, hắn là một sinh mệnh có trí tuệ chân chính. Mô phỏng thần kinh sinh học được kích hoạt một cách hoàn hảo, mà sự kích hoạt đó đến từ sóng não cường liệt của những chiến hữu đã hi sinh của tôi. Bọn họ muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn cho tôi còn sống trở về Tổ quốc…Bọn họ tồn tại, sau đó biến mất.” Biến mất trong gió rít của cánh đồng tuyết Siberia. Mà sự kết tinh của ý chí và trí tuệ con người —— ” Yến Long, có tư duy của mình, có thể suy nghĩ độc lập, có kỹ năng kinh nghiệm tác chiến của cả đội đặc nhiệm. Hắn là huấn luyện viên của chúng ta, là đồng đội, cũng là người chiến đấu cá nhân mạnh nhất. Ngoại trừ không có cơ thể thật, hắn không khác gì với con người.” Cho nên sở nghiên cứu Hoa Hạ cùng hệ thống chiến đấu xưng hô là “Hắn”, mà không phải “Nó”. ” Hiện tại, Yến Long cũng đang viết cho cậu một cái tổng kết.” Viên Trọng Hạ kết thúc hồi ức, vỗ vỗ vai Trần Nham nói, ” Đánh giá thực lực của cậu, vạch ra những thiếu sót, những mặt nào cần được củng cố vân vân. Nói chung, chờ lấy bảng kết quả học tập đi nhóc con.” ——————– Tác giả có lời muốn nói: Yến Long, đến từ Sơn Hải Kinh, truyền thuyết là con trai Đế Tuấn – vị thần của trời. —— chính là thay con số bằng một câu chuyện thần thoại. [ – Sơn Hải Kinh là một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lí, thần thoại và các sinh vật huyền bí. – Yến Long- con trai của vị thần bảo hộ nhà Thương. Yến Long trong đó có mối quan hệ chặt chẽ với việc chế tạo nhạc cụ. Hmm, Yến Long trong Sơn Hải Kinh thiên hướng âm nhạc, không biết trong tiểu thuyết này Yến Long có hứng thú về nghệ thuật không. Căn bản là mình cũng không rành gì mấy cái thần thoại của Trung Quốc, chỉ nói được vài cái trên mặt chữ thôi.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]