Một nhóm bốn người che mặt lặng lẽ di động đi tới nhà chính nhà họ Tống.
Đinh Vũ và Hàn Nhất Bình thủ ở bên ngoài, phòng ngừa có người chạy trốn, thấy thế không nhịn được nói: “Lại có tới bốn tên lận…”
Một cơn gió thổi qua, sau tai nổi lên một trận cảm giác mát mẻ. Một người sửa lại: "Không phải bốn tên, là năm tên."
Trong khi bọn họ nói chuyện, một thanh đao màu đen kề lên cổ Đinh Vũ.
Đang muốn dùng sức cắt yết hầu, một móng vuốt sói đầy lông đã nắm chặt lưỡi đao, một tay khác cuốn Đinh Vũ lại, nhanh chóng kéo người đi.
Đinh Vũ sờ sờ cái cổ, run run—— Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi cậu sẽ không một tiếng động trở thành vong hồn dưới đao kia rồi.
Hệ phụ trợ chính là yếu ớt như thế.
Một khi bị đối phương chiếm tiên cơ, có khả năng còn chưa kịp phản ứng lại đã có chuyện gì xảy ra người liền không còn rồi.
"Người sói?" Người đánh lén mặc quần áo che gió màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ che khuất miệng mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén, giờ phút này khẽ hất đuôi lông mày: "Thợ săn cấp S Hàn Nhất Bình?"
Đôi con ngươi Hàn Nhất Bình âm trầm, buông Đinh Vũ ra, nhỏ giọng nói: "Cách xa một chút.”
Đinh Vũ gật đầu, nhanh chân chạy đi.
Người đánh lén khẽ cười một tiếng, đuổi theo.
Bởi vì thân hình cực nhanh, Đinh Vũ chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh. Hầu như tất cả đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, người đã chạy tới trước mặt cậu.
"Anh..." Đinh Vũ cả kinh, theo bản năng lùi về sau.
Người đánh lén nắm chặt đao nhỏ, vừa muốn đánh lén lần nữa đã bị Hàn Nhất Bình ngăn lại.
“Hệ ám sát cấp S?” Hàn Nhất Bình nhíu mày: “Tôi chưa từng thấy anh, anh chưa bao giờ đăng ký ở công hội thợ săn phải không?”
Người đánh lén trở tay một đao, quẹt thương cánh tay Hàn Nhất Bình, nở nụ cười dữ tợn: “Cũng không phải tất cả thợ săn đều nguyện ý nghe chỉ huy của công hội thợ săn."
Máu thịt đọng lại.
Nhanh chóng đóng vảy.
Chỉ chốc lát sau vết thương đã khôi phục như lúc ban đầu.
"Xem ra chỉ có thể đánh ngã anh trước rồi đem về chậm rãi tra hỏi.” Trong khi bọn họ nói chuyện, Hàn Nhất Bình đã uống hết một bình thuốc tỉnh táo, biến thành dáng vẻ người sói vồ về phía kẻ đánh lén.
**
Trong nhà.
Tất cả mọi người đều còn thức, duy trì mức canh gác cao độ.
Tống Nghị là một người bình thường, đầu tiên là nghe nói mình sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, sau đó lại biết nguy hiểm xảy ra vào hôm nay thì vô cùng căng thẳng. Yết hầu anh ta khô khốc, cả người cực kỳ khó chịu nhưng không dám động, rất sợ một giây sau sẽ có thợ săn tập kích, tới giết chết mình.
Vân Lan ngồi ngay ngắn trên ghế, nâng chén trà lên, có chút thất thần.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện —— Trước đó đám người này trộm nhiều đồ như vậy cũng đã tích góp lượng lớn tài vật rồi, lẽ nào còn chưa đủ sao?
Danh họa, đồ cổ, vàng bạc châu báu… Sau khi ra tay rõ ràng đủ để bọn họ tiêu pha cả đời. Sao bọn họ còn cần vào nhà cướp bóc, bắt cóc con tin nữa, cứ như hận không thể khiến nhà họ Tống toàn bộ tài sản?
Đang cân nhắc, Ellen ngước mắt: “Đến rồi.”
Vân Lan luồn tay vào trong túi xách, lấy ra mấy cuộn giấy, chuẩn bị chiến đấu.
“ầm—— ." Cửa sổ sát đất bằng thuỷ tinh đột nhiên tan nát, hơn ba mươi đạo đao gió từ xa đến gần.
Vụn băng màu lam nhạt bao phủ phóng tới, độ ấm trong phòng chợt giảm xuống.
Vân Lan xé nát cuộn giấy.
Một giây sau, bên cạnh mọi người xuất hiện lồng phòng hộ trong suốt.
Đao gió bắn trúng vách ngoài, lồng phòng hộ xuất hiện từng tia từng tia vết nứt.
Vụn băng bị gió lớn cuốn lên, một đường tấn công lung tung về phía lồng phòng hộ.
Vụn băng còn sót lại bay múa đầy trời, chà xát trên người mọi người cọ sát ra những vết thương nhỏ vụn.
Ngọn lửa đột ngột bốc lên từ cơ thể Ellen, nuốt sạch tất cả những vụn băng kia.
Vân Lan bóp nát một cuộn giấy, lớp lồng phòng hộ thứ hai xuất hiện.
Ba nam một nữ từ ban công xâm nhập vào trong nhà.
Nữ thợ săn duy nhất trong bốn người nỉ non: “Lại có thể mời được người của công hội Vĩnh Hằng giúp đỡ..."
Nương theo ánh đèn, Vân Lan tỉ mỉ quan sát đối phương, chỉ thấy người tới rất lạ mặt, đẳng cấp thì...
"S, S, A, A." Ellen trong lòng chìm xuống.
Tống Nghị : " ...."
Chỉ là đối phó một người bình thường thôi mà, ra tay như này cũng lớn quá rồi đấy!
Anh đây có cái tài cán gì, có tư cách gì hưởng thụ sắp xếp như vậy?!
Cấp S cô không biết, còn có tận hai người? Vân Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Mặc kệ là khi nào, thợ săn cấp S đều là loại mặt hàng khan hiếm. Coi như quan hệ có không tốt thì thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải nhau, lăn lộn hoài rồi cũng thành quen mặt. Dầu gì thì ít nhất cũng phải nghe qua tên tuổi của đối phương mới được.
Người có thể để tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
"Đừng nói nhảm, trực tiếp đánh đi." Một thanh niên cường tráng nói xong tức hóa thành báo săn, hung ác vồ về phía Ellen, lập tức bắt người đến căn phòng cách vách.
"Tôi đi hỗ trợ." Vừa dứt lời, nữ thợ săn mang theo pháp trượng đuổi kịp.
*
"Đối thủ của cậu là tôi.” Ông lão có làn da như vỏ cây khô quắt chắn ở trước mặt Đường Hiên, vừa nói vừa thả ra một con rồng ba đầu: “Thực lực cậu chỉ sấp xỉ bằng cấp S mà thôi, tôi đây chính là thợ săn cấp S hệ triệu hoán, cậu nhất định phải chết."
Đường Hiên nhìn con rồng ba đầu kia, trong mắt bắn ra ánh sáng kinh người.
Anh căn bản không nghe rõ đối phương đang nói cái gì, không thể chờ đợi được nữa thả đại quân vong linh ra, dự định đánh một trận lớn.
*
Người cuối cùng là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Trong tay anh ta nắm pháp trượng, nhẹ nhàng giơ lên liền có hơn hai mươi mũi tên băng vọt tới lồng phòng hộ.
"Tôi tên Diệp Thao, thợ săn hệ băng cấp A." Anh ta tự giới thiệu mình.
Vân Lan xì một tiếng: “Đã là địch nhân đứng ở trên chiến trường còn nhàn nhã quá nhỉ, có thời gian rảnh rỗi tự giới thiệu cơ đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]