Lâm Gia xoay người, hai tay xuyên qua dưới nách Dương Kiện, vòng ra sau lưng rắn chắc của anh, bên tai hơi nóng lên, sửa sang lại suy nghĩ một chút nhẹ giọng nói: "Dương Kiện, em hiểu ý của anh, chờ em..."
Còn chưa nói xong, bả vai đột nhiên trầm xuống, Dương Kiện gục đầu trên đầu vai cô, bên tai truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.
Lâm Gia nhìn bộ dạng ngủ ngon lành của Dương Kiện, trong lòng vừa thẹn vừa quẫn bách. Cô thật vất vả lấy hết dũng khí định trả lời Dương Kiện, vậy mà ngay giây phút mấu chốt này anh lại cứ thế ngủ mất.
Cô giận dỗi há miệng cắn bả vai của anh một cái, lưu lại hai dấu răng trên làn da màu mật ong của anh, phát hiện anh đang ngủ bị ăn đù mà nhíu mày thầm thì, lúc này cô mới bớt giận một chút, thấp giọng cười mắng: "Đồ ngốc!" Cắn xong lại cảm thấy hành động của mình thật sự ngây thơ, không khỏi khẽ mỉm cười.
Tâm trạng đột nhiên trầm tĩnh lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi bắt đầu kéo tới. Lâm Gia tìm một tư thế thoải mái, ở trong lòng Dương Kiện rất nhanh liền thiếp đi.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Gia, lúc Dewey biết mình phải ở lại dưỡng thương không thể đi theo ra tiền tuyến thì tâm trạng uể oải dị thường. Lâm Gia khuyên can mãi an ủi mãi anh mới chịu nghe. Dewey nghe Lâm Gia nói bảo vệ tốt thượng tướng Rick chính là bảo vệ cô, cho nên mặc dù vẫn không quá cam lòng thì cũng miễn cưỡng chấp nhận sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-dan-thu/3236153/chuong-67-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.