Lâm Gia nhìn ra phía xa xa, Hoffman đang nói chuyện với người của thủ đô, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Quả nhiên con người không thể nhìn mặt ngoài được. Có người bên ngoài thật tâm nhưng trong lòng lại giả dối, ngoài mặt giả bộ thân thiết nhưng sau lưng lại làm ra những chuyện nói xấu người khác, làm chuyện xấu xa hại người, mà có những người nhìn bầ ngoài lạnh lùng vô tình nhưng lại âm thầm giúp đỡ mình vượt qua tất cả khó khăn.
Cô còn đang chìm trong suy nghĩ lại thấy Hoffman và người của thủ đô đang đi về phía này. Người sĩ quan trẻ tuổi bên trái nhìn từ xa có chút quen mắt. Đợi đến khi người nọ lại gần, Lâm Gia đột nhiên cảm thấy khẩn trương nhịp tim đập nhanh lợi hai.
Chờ gần hơn chút nữa, Lâm Gia rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt người đó, nhất thời cả kinh che miệng lại, không dám tin nhìn vào mắt mình, cho đến khi người nọ dừng lại trước mặt cô cười cười cô mới từ trong hoảng hốt lấy lại được tinh thần: “Dương…Dương Kiện.”
“Tiểu Gia” Dương Kiện mặc quân phục màu đen thoạt nhìn còn anh tuấn nhiều hơn so với trước kia, anh nhếch miệng cười cười, giang tay ôm Lâm Gia một cái thật chặt, thiếu chút nữa khiến cô không thể thở nổi, may mà còn kịp thời buông tay ra. Lâm Gia đang trong ngạc nhiên nên sức lực còn yếu, chỉ vui mừng nhìn Dương Kiện, một câu cũng không nói ra được.
Ánh mắt Dương Kiện hiện lên tia vui mừng, hết sức đè nén kích động mỉm cười nhìn nhìn đánh giá Lâm Gia, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-dan-thu/3236116/chuong-56-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.