Lannok đi đến trước, ngồi chồm hổm xuống duỗi ngón tay chọc chọc vào sau gáy anh: “Này, Tiểu Lão Hổ, cậu không phải làm gì sao lại ủ rũ.”
Ngân Hổ đang buồn bực, cũng không thèm ngẩng đầu lên chỉ giật giật lỗ tai bày tỏ đã nghe thấy.
Lannok nắm lông anh, cười đùa nói: “ Cậu xem honey của cậu vẫn còn đang hôn mê, ít nhất phải ngủ cả đêm mới có thể tỉnh dậy. Có Dick ngủ cùng cô ấy nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Hơn nữa…”
Lannok thu lại nụ cười, tiến đến bên tai Ngân Hổ, cố ý hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: “Tôi đảm bảo ngày mai Dick không thể độc chiếm honey.”
Lỗ tai Ngân Hổ không xoay vòng nữa, quay mặt sang lộ đôi mắt nghi ngờ nhìn Lannok, phát ra một tiếng khò khè rất nhẹ.
Lannok lại hắc hắc nở nụ cười, ánh mắt màu lam nheo lại, giơ ngón trỏ lên đặt trên khóe miệng: “Cậu cứ kiên nhẫn đợi đến mai đi.”
Lâm Gia ngủ mê man đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại. Khi cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt biếc như trời xanh đang nhìn mình, có lẽ do ốm yếu mà mặt mũi có vẻ hơi tiều tụy. Lâm Gia ngơ ngẩn, ý thức còn mờ mịt đang dần dần khôi phục.
Dick thấy cô tỉnh lại, mặt mũi lộ vẻ vui mừng, ánh mắt dịu dàng như làn nước, thấp dọng nói: “Em không sao thật tốt.”
Một câu thản nhiên, nhưng lại làm cho trái tim Lâm Gia cảm thấy ấm áp vui vẻ, thiếu chút nữa nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-dan-thu/3236098/chuong-49-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.