Ngân Hổ ngửi ngửi Dạ Hoàng đang hôn mê, trong đôi mắt xanh toát ra tia lửa giận.
Anh có chút mờ mịt không hiểu tai sao Dick lại bảo anh phải bắt sống Dạ Hoàng, nếu cứ như anh, anh sẽ cắn đứt cổ Dạ Hoàng, đều tại tên bại hoại này dẫn người đột kích bọn họ, chỉ điểm con quái thú kia cướp đi Lâm Gia. Anh vừa hận Dạ Hoàng vừa có chút giận mình, tại sao tối hôm qua đúng lúc chiến đấu anh lại không thể biến thân, để đến khi Lâm Gia đã bị bắt đi rồi anh mới khôi phục được hình thú, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nhìn con quái thú kia mang Lâm Gia biến mất trên bầu trời.
Lannok động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã đến băng bó cầm máu lại vết thương cho Dạ Lam. Trước khi kiểm tra vết thương cho Dạ Lam, anh đã nhanh chóng phát hiện, người này đã muốn hồn lìa khỏi xác, loại vết thương này không hề nhẹ.
Lannok sờ soạng một chút trên cổ Dạ Lam, nhíu mi nói; “Đã không còn mạch đập”
Dick trầm ngâm một chút, gọi Dewey, chỉ vào Dạ Lam nói: “Đừng để cho hắn chết.”
Lannok cảm thấy ngoài ý muốn; “Anh muốn cứu sống hắn.”
Ánh mắt Dick lẩn tránh, nhìn lướt qua Dạ Hoàng đang hôn mê: “Hắn không xấu. Hơn nữa nếu hắn chết, người này khẳng định sẽ không nói ra lai lịch của con quái thú kia và Lâm Gia”.
Lannok nghe vậy không thể không bội phục, vỗ vỗ bả vai Dick, thở dài: “Không hổ là thủ lĩnh của đàn thú, suy nghĩ thật chu toàn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-dan-thu/3236093/chuong-45-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.