Cao Yến vội vàng giúp Sở Thiên Tầm xử lý vết thương, cô nhìn những chiếc gai dài đâm xuyên tứ chi Sở Thiên Tầm mà cảm thấy bất lực.
"Để tôi tự làm." Sở Thiên Tầm duỗi tay nắm lấy gai nhọn, chậm rãi rút cây gai dính máu ra khỏi cơ thể, vứt trên mặt đất.
Những người đứng ngoài quan sát đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng.
Sở Thiên Tầm chỉ hơi cau mày, lần lượt rút từng cây gai nhọn dính đầy máu thịt trong cơ thể mình ra, ném vào một chỗ.
"Thiên Tầm, đừng cử động, để tôi cầm máu cho cô." Ánh mắt Cao Yến đỏ hoe.
Cô đột nhiên cảm thấy ngày thường bản thân khuyên Thiên Tầm đừng liều mạng rèn luyện là chuyện buồn cười biết bao.
Là bởi vì có đám người Thiên Tầm dùng thân chặn phía trước, liều mạng chiến đấu, mới khiến bản thân cô có ảo giác buồn cười rằng còn có thể trải qua những ngày tháng dễ dàng.
Mà cô còn không biết xấu hổ, thường xuyên khuyên Sở Thiên Tầm giống bản thân mình, không cần phải cố gắng quá nhiều.
Giang Tiểu Kiệt ngồi xổm bên cạnh Sở Thiên Tầm, ánh mắt chăm chú nhìn những cây gai nhọn dính đầy máu nằm trên mặt đất, cúi đầu không nói một lời.
Sở Thiên Tầm dựa vào Cao Yến đứng dậy, đưa tay xoa đầu Giang Tiểu Kiệt: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Lần sau phải cẩn thận hơn, đừng bất cẩn như vậy là được."
Giang Tiểu Kiệt cúi đầu: "Do em quá yếu, nếu em cũng lợi hại như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-chi-ma-chung-hang-lam/3376959/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.