Sở Thiên Tầm nghe hắn nói như vậy, thuận miệng an ủi một câu: "Không sao, chỉ là trong mơ thôi, trong mơ tôi cũng nhìn thấy anh chết. Dọa tôi giật mình."
Cô vừa dứt lời, Diệp Bùi Thiên liền quay đầu lại, đôi mắt trong veo trong ánh sáng mờ ảo có chút dao động, dần dần lóe lên những tia sáng nhỏ.
Sở Thiên Tầm bị đôi mắt sáng rực kia làm cho sửng sốt.
Tôi đã nói gì sai sao? Cô nhớ lại tình hình lúc đó.
Đúng vậy, tôi bị giật mình, nhưng hắn còn bị dọa đến khóc.
Sở Thiên Tầm bật cười khúc khích, cô đưa tay phủ lên vai Diệp Bùi Thiên: "Người anh em, phương diện này của anh phải luyện thêm một chút, sau này chúng ta còn có thể đụng phải thánh đồ hệ tinh thần, anh nhất định phải phân biệt được đâu là mộng ảo, đây là hiện thực, với cấp bậc của anh đúng ra đã có thể nhanh chóng thoát khỏi khống chế, anh nhìn Đường Quyện xem, anh ta tỉnh lại rất nhanh."
Diệp Bùi Thiên nhìn cô một lát, rũ mi xuống, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đường Quyện bị thương nặng, dựa người vào tường, nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Nghiêm Tuyết ôm chân ngồi trong góc, vùi đầu vào giữa hai chân.
Cao Yến và Nghiêm Tuyết có chút thân quen, cô cầm chai nước ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tuyết: "Nghiêm Tuyết, cô không sao chứ? Có muốn uống chút nước không?"
Nghiêm Tuyết ngẩng đầu, mái tóc dài xõa ra, mũi đỏ rực, mặt đầy nước mắt.
"Tôi.." Nghiêm Tuyết nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-chi-ma-chung-hang-lam/3357042/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.