Năm người Sở Thiên Tầm xuống núi trong đêm, đi liên tục không dừng lại đến giữa trưa ngày thứ hai.
Sau khi Đồ Diệc Bạch dùng dị năng dò xét, xác nhận sau lưng không còn người truy đuổi, mới tìm một chỗ bí mật nghỉ ngơi.
Vì để hai thương binh Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm nghỉ ngơi thật tốt, Thích Vĩnh Xuân chủ động nhận trách nhiệm đi tìm thức ăn.
Không lâu sau, anh ta dùng áo khoác đựng đầy dâu trở về, trên tay còn cầm mấy quả mọng hình chiếc lá mập mạp, trắng nõn óng ánh.
"Cũng không biết thứ này có ăn được không?" Anh ta lật qua lật lại xem, vừa đi vừa hỏi.
"Đó là trà nhĩ, được hái từ cây Camellia oleifera (* còn gọi là cây dầu sở),có thể ăn được." Sở Thiên Tầm nhận lấy một trái từ Thích Vĩnh Xuân.
Cô ngồi dựa vào một gốc cây lớn, cắn một miếng trà nhĩ.
Trà nhĩ vừa xốp giòn lại thanh mát, mang theo chút vị ngọt, đối với người bôn ba mệt mỏi một ngày đêm mà nói, đây chính là mỹ vị.
Sở Thiên Tầm đưa đồ ăn trong tay cho Diệp Bùi Thiên đang nằm bên cạnh.
Diệp Bùi Thiên khẽ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi.. vẫn chưa thể ăn được."
Khi hắn nói câu này, bàn tay đặt trên miệng vết thương trên bụng vô thức siết chặt quần áo.
Mặc dù vẫn chưa thể đạt đến trình độ khiến tay chân bị cắt cụt có thể mọc lại trong thời gian ngắn như truyền thuyết ở kiếp trước, nhưng tốc độ phục hồi của Diệp Bùi Thiên hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-chi-ma-chung-hang-lam/3325901/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.