Tận thế đến, khiến tất cả các công trình hiện đại hóa của loài người đều bị tê liệt. Không còn rác thải và ô nhiễm quang học, bầu trời ban đêm trở nên trong xanh hơn. Trên trời cao, vật đổi sao dời, những vì sao vẫn sáng lên ánh sáng vĩnh hằng không đổi của chúng, lạnh nhạt nhìn xuống những buồn vui thăng trầm trên mặt đất. 
Sở Thiên Tầm bọc chăn lông, dựa vào vách tường đất bên ngoài ngôi nhà nghỉ ngơi. 
Cô đem Phùng Thiến Thiến lại quấn chung cái chăn với mình. 
Đời trước, thể chất của cô không được ma chủng cải thiện, lại mặc quần áo mỏng manh, đêm xuống thì lạnh không chịu được. 
Phùng Thiến Thiến thường chủ động chui vào ngủ trong lòng cô, còn lấy một cái cớ đặc biệt ấm áp. 
"Từ khi mẹ qua đời, em không còn ngủ chung với nữ giới nửa." Lúc đó, cô bé luôn nói câu này khi cuộn tròn cơ thể nhỏ bé ấm áp của mình vào vòng tay lạnh buốt của Sở Thiên Tầm. 
Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng chạm vào cô gái nhỏ đang ngủ, cảm nhận được nhiệt độ giống hệt như kiếp trước. 
Cô nhìn bầu trời đầu sao trên đỉnh đầu, nhớ lại từng chút một trong mười năm của kiếp trước. 
Cô từng nghĩ rằng bản thân sẽ cứ vậy trải qua một cuộc sống đầy đau khổ và tăm tối, không có lấy một tia sáng cho đến hết đời. 
Không ngờ bây giờ khi nhớ kỹ lại, những chuyện khiến bản thân khắc sâu ấn tượng lại là những sự ấm áp nho nhỏ đó. 
Dường như đây là những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-chi-ma-chung-hang-lam/2672333/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.