Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân nằm trong một phòng bệnh ngăn nắp.
Vết thương trên người đã được băng bó cẩn thân, trong mũi hút dưỡng khí, trên tay ghim ống truyền dịch.
Một y tá đứng canh bên giường.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, vị y tá tên Phó Oánh Ngọc kia lo lắng cúi xuống.
"Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có thấy khỏe hơn chưa?" Vị y ta xinh đẹp dịu dành nói.
Ánh mắt Diệp Bùi Thiên đảo một vòng trong phòng, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn lịch sự nói cảm ơn, rồi không nói chuyện nửa.
"Anh muốn uống nước không? Muốn ăn ít gì không? Chỗ tôi còn rất nhiều đồ ăn, hầm chút canh thịt cho anh có được không?" Phó Oánh Ngọc nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, hiếm có người đàn ông nào có thể thờ ơ với nụ cười của cô ta.
Diệp Bùi Thiên lắc đầu, lơ đãng nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Phó Oánh Ngọc không vui, đã lâu rồi cô ta không bị coi thường như này, người đàn ông trước mặt này vậy mà ngay cả một con mắt cũng không thèm liếc nhìn cô.
Nụ cười đặc trưng của cô ta vẫn không thay đổi, vừa đắp kín mền cho Diệp Bùi Thiên vừa nhẹ giọng nói:
"Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt đi, lần này thực sự là nhờ có anh giúp đỡ, nếu anh không kịp thời xây dựng bức tường thì không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nửa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-chi-ma-chung-hang-lam/2672288/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.