Chương trước
Chương sau
Khí lạnh buổi sáng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được.

Nữ sinh tóc quăn cuộn mình ngủ bên mép giường, Tiêu Diệu tìm một căn phòng không có người, đem bản đồ cả nước trải trên mặt đất. Hướng dẫn GPS bởi vì phóng xạ đã không cách nào dùng được, hiện tại dùng bản đồ giấy ngược lại so với dùng bản đồ điện tử càng thêm thoải mái, nàng dùng bút đỏ vẽ một lộ tuyến trên bản đồ, đây là lộ tuyến mới nhất nàng nghĩ ra được, vòng qua tỉnh S bên trái Tây Bộ, đi xuyên năm tỉnh lớn phía bắc Việt Nam, chính là đường về nhà nàng.

Từ hôm nay trở đi, chuyện duy nhất mà nàng phải làm chính là chạy, hết thảy nỗ lực chạy về nhà.

Ăn qua điểm tâm, về không trong gian chuẩn bị vật tư khởi hành, lượng đồ ăn dùng trong ba ngày được nàng lấy ra từ trong không gian cất vào ba lô, nước, sữa, bản đồ, thuốc trị ngoại thương, băng vải.

Hai khẩu súng lục, một khẩu giấu trong ba lô, khẩu còn lại mang theo bên hông, hộp đạn bỏ vào túi tiền tùy thân, còn có một thanh mã tấu dùng dây lưng cột vào bên đùi, có vũ khí mới lấy được từ quân khu, rìu chữa cháy cùng dao chặt xương rốt cục cũng có thể xuất ngũ.

Đang lúc chuẩn bị, trên người bỗng nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Tiêu Diệu đột nhiên nhớ tới bản thân từ lúc bắt đầu trọng sinh vẫn chưa có tắm qua, trong không gian không thể tồn nước bẩn, nàng lại luôn luôn ở trên đường, ban ngày thanh lý chướng ngại vật, giết tang thi, buổi tối ở tại trong xe, ngẫu nhiên ở lại nhà dân, cũng bởi vì thời gian cấp bách hơn nữa xung quanh luôn có người, căn bản không có thời gian lo lắng đến vấn đề vệ sinh cá nhân. Tuy rằng ngày hôm qua đã thay đổi quần áo, nhưng trên da vẫn không thể tránh khỏi dính qua máu tang thi, còn có vết máu lưu lại sau khi bị thương, hiện tại tận lực chú ý mới phát hiện cảm giác dính dính thật sự khó chịu vô cùng.

Nàng do dự vài giây, liền đi vào toilet, tìm vòi phun cùng một cái chậu lớn trở lại không gian đơn giản tắm rửa một chút, nhớ lại đời trước, hệ thống cung cấp nước tự động không có người bảo trì, sau phóng xạ không đến hai tháng liền cúp nước. Sau này sinh vật trong nước biến dị, lấy nước ngọt trở thành công tác nguy hiểm hạng nhất, nước dùng để uống còn là vấn đề, tắm rửa lại càng là hy vọng xa vời, trong căn cứ có rất nhiều người một năm cũng không có cơ hội tắm một lần, tuy rằng Tiêu Diệu có nước, nhưng nàng cũng luyến tiếc tùy tiện dùng, cho nên hoàn cảnh sinh hoạt bẩn hề hề đã sớm trở thành thói quen của nàng.

Hai mươi phút sau, Tiêu Diệu mặc xong quần áo, trên gương mặt trắng nõn còn mang theo miệng vết thương vừa mới kết vảy, tóc ướt sũng, phía ngoài quân trang dài rộng là áo giáp chống đạn trộm được từ quân khu, trên chân mang quân ủng, cả người rực rỡ hẳn lên.

Thời điểm soi gương nàng nhìn thấy phản quang đồng tử của bản thân lại trở thành màu vàng lục đan xen, cẩn thận nhìn thì là màu vàng, thoáng qua lại giống như lục sắc. Từ lần trước hấp thu khỏa tinh hạch màu lam tại tiền phương thành phố J, màu sắc phản quang đồng tử của nàng liền không thuần khiết, khi cùng hành động với đội ngũ của Đường Kim Đống, nàng vốn định tìm cái mắt kính che đi đồng tử một chút, kết quả phát hiện ánh sáng vàng của đồng tử bản thân càng ngày càng nhạt, lục sắc ngược lại càng ngày càng đậm, hơn nữa phản quang đồng tử của người khác đều là hư ảnh, màu sắc đồng tử của nàng lại là thực chất, tựa hồ màu mắt của bản thân cũng bởi vì kháng thể phát sinh biến dị mà thay đổi.

Tuy rằng không biết loại thay đổi này đến cùng là tốt hay xấu, nhưng loại chuyện này tạm thời không thể khảo chứng, nàng cũng chỉ có thể gác lại mặc kệ.

Trải qua tra tấn hấp thụ tinh hạch cấp bốn ngày hôm kia, hiện tại dị năng tốc độ của nàng đã lên tới cấp hai, không gian không có rộng hơn, diện tích hai mươi lăm mét vuông tạm thời cũng đủ để nàng gửi vật phẩm. Trong không gian còn có một viên tinh hạch màu đỏ, về sau tìm được cha mẹ, nàng sẽ tìm cơ hội thu thập càng nhiều tinh hạch, đến lúc đó nhờ có kháng thể cao cấp nhất, nàng hoàn toàn có thể nội trong nửa năm đem không gian thăng tới cấp ba.

Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Diệu một mình rời khỏi khu dân cư.

Tiếng súng từ bên ngoài truyền đến không gián đoạn, đi đến cửa khu, Tiêu Diệu nhìn thấy phía xa có rất nhiều binh lính đang chạy, mấy chiếc xe thiết giáp rút lui khỏi khu dân cư, chạy về phía đại môn quân khu, tựa hồ như có đại hành động gì đó.

Xe quân đội nguyên bản thủ trước cửa khu dân cư hiện thời chỉ còn lại có một chiếc, ba gã binh lính cầm súng, vẻ mặt khẩn trương quần tra chung quanh, nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là trông coi khu cách ly người bị trọng thương này, còn phải phụ trách an toàn cho cư dân trong các tòa nhà phụ cận.

"Đứng lại! Không được nhúc nhích!" Một gã binh lính hô to với Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu đi lên phía trước: "Ta ngày hôm qua đã thông báo với thượng cấp của các ngươi, ta chỉ lưu lại nơi này một ngày, hiện tại muốn đi ."

Binh lính không phải là người trông coi đêm qua, hắn không chút khách khí nói với Tiêu Diệu: "Chờ đó, hiện tại quân khu có hành động, không có thời gian đưa ngươi ra ngoài, ngươi đi về trước chờ thông tri!"

Tiêu Diệu nhăn mày, nàng phát hiện binh lính này trên mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt thật khẩn trương.

"Tiêu Diệu!" Thanh âm của Trần Hạo vang lên từ phía sau, Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn đến Trần Hạo cùng Tráng Tử đều mặc quân trang, hơn mười người chiến sĩ đi theo phía sau, xem ra là chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đang muốn đi tìm ngươi." Trần Hạo nói, hắn đem Tiêu Diệu kéo lên xe quân đội, từ trong bao màng theo bên người lấy ra mấy tờ giấy: "Ngươi ký lên đây một chút."

"Là cái gì?" Tiêu Diệu tò mò cầm lấy giấy, nhìn vài lần có chút dở khóc dở cười nói: "Hiệp nghị giữ bí mật? Ngươi cảm thấy thứ này hữu dụng sao? Tảng đá đó nằm bừa bãi... Ngươi cho là ký một tờ hiệp nghị có thể giấu diếm nó không để người khác biết?"

Trần Hạo lắc đầu: "Ta cũng không có biện pháp nào khác, đây là vừa mới đóng dấu xuất ra , người sống sót đến từ phương bắc đều phải ký, người sống sót khác đều phải ở lại căn cứ này, muốn bảo thủ bí mật cũng không khó, chỉ là ngươi..."

"Cho dù ta ký cũng không thể cam đoan ta sẽ không nói ra ngoài, nếu ta nói, các ngươi chẳng lẽ có thể giết người diệt khẩu?"

"Ha ha..." Trần Hạo cười nói: "Ngươi nghĩ quốc gia là xã hội đen sao? Đây cũng là vì không có biện pháp nào khác, tảng đá đó có chung một nhịp thở với sự biến dị của tang thi, càng ít người biết càng tốt, trước mắt người sống sót đến từ phương bắc chỉ có không đến hai mươi người, ngươi là trường hợp khó khăn nhất, chỉ khi ngươi ký hợp đồng, chúng ta mới có lý do để ngươi rời đi."

"Thực nhàm chán." Tiêu Diệu nói thầm dùng bút viết lên giấy tên của bản thân, số chứng minh nhân dân cùng địa chỉ nhà, tâm tư vòng vo một chút, nàng còn cố ý viết sai số chứng minh nhân dân và địa chỉ nhà.

"Các ngươi là muốn tham gia hành động gì sao?" Sau khi Trần Hạo thu hồi hợp đồng, Tiêu Diệu hỏi.

Trần Hạo ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi đem khối đá nhỏ màu đỏ mấy ngày hôm trước thu được giao cho ta, ta liền nói cho ngươi!"

Tiêu Diệu lạnh mặt: "Khối đá đó đã ném đi thật rồi!"

"Ha ha." Trần Hạo cười vài tiếng, nói: "Nếu ngươi không đồng ý tham gia tổ dị năng, có một số việc ta cũng không tiện nói cho ngươi biết, ngươi lại chờ thêm nửa giờ, đợi đội trưởng phụ trách an toàn khu cư dân an bày người đưa ngươi ra ngoài."

Tiêu Diệu gật gật đầu, nhìn Trần Hạo mang theo Tráng Tử cùng vài thủ hạ cùng với một binh lính leo lên xe quân đội, nàng mơ hồ đoán được những người này phải đi thành phố K cướp lấy tảng đá màu đỏ. Hiện tại nhớ lại, đời trước Vương tướng quân tại căn cứ số bảy nhất định cũng che giấu phương diện này, trong căn cứ thủy chung có mấy phòng nghiên cứu bí mật, toàn bộ quá trình nghiên cứu đều được giữ bí mật, sau này hắn vài lần phái người tấn công tỉnh H có lẽ cũng cùng tảng đá màu đỏ có liên quan.

Trong thời gian chờ đợi nhân viên đến áp giải, Tiêu Diệu gọi điện thoại cho cha mẹ, nhân viên áp giải thủy chung không đến, Tiêu Diệu lại ở trong khu dân cư cướp đoạt vật dụng. Lương thực của các hộ gia đình đã sớm bị người trong quân đội thu thập, nhưng rất nhiều đồ dùng hàng ngày, đồ điện tử, quần áo lại không có người hỏi thăm, Tiêu Diệu đem một ít vật tư tương lai có khả năng dùng đến, dưới tình huống tận lực không làm cho người chú ý thu vào không gian. Tủ lạnh, nồi cơm điện, nồi niêu xoong chảo, quần áo, giày dép, đèn pin, lò vi sóng, đồ dùng vệ sinh, đồ dùng hàng ngày, thậm chí còn có giường cùng chăn bông, về sau rối loạn, mấy thứ này rất nhanh đều sẽ cũ kỹ hư hao, có lẽ qua thêm một năm rưỡi nữa muốn tìm cũng tìm không thấy .

8 giờ 50 phút, Tiêu Diệu rốt cục được người trong quân đội hộ tống ra ngoài, nhìn thấy phía trước đậu một loạt xe thiết giáp thật dài, mấy trăm danh binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng chờ xuất phát.

Người trong khu cách ly phía xa đều đứng trong lưới sắt nhìn ra bên ngoài, Tiêu Diệu gầy yếu đứng trong một đám binh lính nhìn thập phần chói mắt. Bỗng nhiên có một nam nhân mặc y phục bảo vệ màu xám đậm từ bên ngoài khu cách ly chạy đến, hắn chạy đến bên người Tiêu Diệu, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu Diệu?"

Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy trước mắt đứng một người xa lạ đội mũ che hết nửa mặt, nàng đề phòng hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi làm sao mà biết tên của ta?"

Nam nhân cẩn thận nhìn mặt Tiêu Diệu, nói: "Ta là Trịnh Khôn."

Tiêu Diệu lúc này giật mình, khó trách nàng nhận không ra, mấy ngày hôm trước thời điểm cứu Trịnh Khôn là lúc đêm tối, cả người hắn đầy máu, Tiêu Diệu lúc đó cũng không yên lòng, căn bản không cẩn thận nhìn qua khuôn mặt Trịnh Khôn. Hiện thời hắn che đi nửa mặt, Tiêu Diệu liền càng khó nhận ra hắn.

Bởi vì Ngô Hiểu Long mắng to đoàn người Trần Hạo trộm đồ trong trấn, Tiêu Diệu đối với hành vi cứu người của bàn thân có chút hối hận. Nàng tự nhận bản thân không phải người tốt, thiện tâm cứu một người cư nhiên lại là thứ vong ân phụ nghĩa, điều này làm trong lòng nàng không thoải mái, cho nên rõ ràng mặc kệ đem Trịnh Khôn ném lại trong nhà nhân, không nghĩ tới sức sống của hắn lại ương ngạnh như vậy, cư nhiên rất nhanh khôi phục lại, còn có đại bản sự chạy đến chỗ tránh nạn.

"Dị năng của ngươi là năng lực khôi phục sao?" Tiêu Diệu hỏi.

Trịnh Khôn lắc đầu: "Bây giờ còn không thể khẳng định." Tiêu Diệu bỗng nhiên hỏi khiến hắn có chút không hiểu, hắn vốn muốn cùng Tiêu Diệu bắt chuyện một chút, không nghĩ tới Tiêu Diệu hỏi xong vấn đề liền xoay người bước đi .

"Này!" Trịnh Khôn vội vàng đuổi theo."Cám ơn cô đã cứu ta."

Tiêu Diệu ân một tiếng, leo lên xe việt dã.

Trịnh Khôn chắn trước mặt xe việt dã, hỏi: "Cô đi đâu?"

"Về nhà."

"Nhà cô ở Tây Nam có phải không?" Trịnh Khôn bỗng nhiên nói.

Tiêu Diệu sửng sốt một chút, nàng cũng không nhớ bản thân đã từng cùng Trịnh Khôn nói qua nhà mình ở Tây Nam.

"Cô có một người chị họ tên là Tiêu Dương, đúng không?" Trịnh Khôn lại hỏi.

Tiêu Diệu lại giật mình, nghe thấy Trịnh Khôn nhắc tới Tiêu Dương, trong lòng một trận không thoải mái, còn chưa kịp nói chuyện, Trịnh Khôn liền nói tiếp: "Ta và cô cùng đường, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Tiêu Diệu vội vàng lắc đầu, Trịnh Khôn lại nói: "Cô đã cứu ta, ta lại nhận thức chị của cô, về tình về lý ta đều nên đi cùng cô, cô yên tâm, ta tuy rằng trên người có thương tích, nhưng cũng đủ sức bảo hộ cô."

Tiêu Diệu vẫn cự tuyệt, nàng cũng không cần người khác bảo hộ, cùng người đồng hành lại phải tùy thời phòng bị người khác gia hại.

Nàng phát động xe, Trịnh Khôn cũng không được cho phép lên xe, hắn tựa hồ cảm giác được Tiêu Diệu mất hứng, thấp giọng nói: "Tính theo Tiêu Dương, ta cũng coi như là ca ca của cô, nếu bị Tiêu Dương biết ta để cho một nữ hài tử như cô ngàn dặm xa xôi một mình tự về nhà, nàng nhất định sẽ mắng chết ta, chúng ta vẫn nên đi cùng nhau thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.