"Súng ống không thể đối phó với tang thi cao cấp sao?" Tiêu Dương hỏi.
Tiêu Diệu gật gật đầu: "Tang thi sau khi tiến hóa, xương cốt cũng sẽ trở nên cứng rắn hơn, nhất là đầu lâu, ở cự li gần súng lục thông thường có thể bắn xuyên qua đầu lâu tang thi cấp ba cùng động vật biến dị cấp một...Nhưng không có cách nào đối phó tang thi cao cấp hơn, nhất là tang thilực lượng, cường độ xương cốt cùng cơ bắp của chúng nó đều cao hơn sovới những con tang thi khác, cho nên về sau chị nếu nhìn thấy tang thicó mắt màu lục sắc hoặc màu lam, màu tím thì nhất định phải chạy trốntrước tiên, ngàn vạn lần không thể chậm trễ, giống như hôm nay... Rấtnguy hiểm ."
Tiêu Diệu nói xong vẻ mặt nghĩ mà sợ dùng ngón taybắn miếng băng gạc trên trán Tiêu Dương, lại từ trong túi lấy ra mộtkhẩu súng lục: "Đây là em trộm được từ thành phố K, trong không gian còn có mấy chục khẩu, khẩu này chị cầm trước phòng thân, chủ yếu là đềphòng một số nhân loại, thế đạo hiện tại, người bị đói bụng chuyện xấugì cũng làm được, có cây súng lục ít nhất cũng có thể tạo được tác dụnguy hiếp, thời điểm em không có ở bên cạnh, nếu gặp phải người xấu, chịcứ trước tiên nổ súng, không được mềm lòng, miễn cho người khác cướp đikhẩu súng quay lại đối phó chị."
"Uh, chị biết." Tiêu Dương cóchút hưng phấn tiếp nhận súng lục, thân súng đen nhánh cầm trong taynặng hơn nhiều so với trong tưởng tượng, trừ bỏ quân huấn đây là lần đầu tiên nàng được chạm vào một cây súng thật, nắm một khẩu súng ống có vẻrất nặng như vậy, trong lòng nàng không tự giác dâng lên cảm giác túcsát*, trừ bỏ túc sát còn có một loại cảm giác nguy cơ, Tiêu Diệu lại lấp đầy hai băng đạn đưa cho Tiêu Dương: "Trước khi nổ súng nhớ phải lênđạn, bình thường khóa chốt bảo hiểm, tránh cho súng cướp cò, chờ đến lúc về nhà chúng ta sẽ tìm một chỗ để luyện súng, nhanh chóng đề cao độchính xác khi bắn của chị." Nàng nói xong lại dùng một khẩu súng lụckhác làm mẫu hai lần: "Chị chưa từng dùng qua súng lục, vừa mới bắt đầucó lẽ sẽ không chịu nổi sức giật khi bắn, trước dùng hai tay cầm súng,như vậy... Như vậy... Lên đạn như thế này, mở chốt bảo hiểm như thế này, đúng rồi." Tiêu Diệu vừa sửa chữa tư thế bắn của Tiêu Dương vừa nói.
"Không có ống hãm thanh sao?"
Tiêu Diệu lắc đầu: "Không có tìm được ống hãm thanh, về sau lại nghĩ biệnpháp làm vậy, đúng rồi, em nơi này còn có áo chống đạn." Tiêu Diệu nóixong lại mở ra cửa không gian, trở lại không gian cầm một bộ trang phụcrằn ri cùng áo chống đạn, đồng thời lấy ra mấy bịch sữa cùng một khốilớn thịt bò đông lạnh, Tiêu Dương nhìn thấy Tiêu Diệu hư không tiêuthất, lại mang theo rất nhiều vật phẩm bỗng nhiên xuất hiện, không khỏithổn thức: "Trước đây, chị chưa từng nghĩ tới nhân loại sẽ có loại dịnăng không gian thần kỳ như vậy, một không gian độc lập trống rỗng không thuộc thế giới trước mắt, thật sự bất khả tư nghị."
Tiêu Diệugật gật đầu, trên mặt lộ ra một điểm ngạo khí: "Không gian dị năng là dị năng rất hi hữu, dựa theo tỉ lệ tại căn cứ số bảy, người có được khônggian trên khắp thế giới không vượt quá năm ngàn, không gian lớn như củaem lại càng ít, kỳ thực sử dụng không gian vài năm nay, em thật sự cảmthấy không gian này không thuộc địa cầu, có đôi khi em thậm chí hoàinghi nó tồn tại ở một vũ trụ khác."
Tiêu Dương thấy trên mặt Tiêu Diệu rốt cục xuất hiện một chút biểu cảm không nghiêm túc, trong lòngcũng nhẹ nhõm một chút, nàng cười hỏi: "Nói chox chị biết xem trongkhông gian của em có chứa cái gì?"
Tiêu Diệu mở bịch sữa trongtay đưa tới trước mặt Tiêu Dương: "Mấy ngày nay luôn luôn bôn tẩu, cũngkhông có thời gian thu thập đồ vật, trong không gian hiện tại có ba mươi mấy túi gạo, hai mươi mấy túi bột mì, một chiếc xe Jeep quân dụng, mộtchiếc xe hơi, một chiếc xe vận tải, mấy trăm thùng sữa, hai thùngxăng, mấy chục khẩu súng lục, năm khẩu súng ngắm, năm khẩu súng tựđộng, ước chừng bắn được mười ngàn phát, còn có một ít trang phục tácchiến, cảnh giới, còn có một tảng đá màu đỏ lớn nhặt được ở thành phố K, trừ bỏ mấy thứ này còn thừa lại chính là nồi niêu xoong chảo, đồ ăn vặt ước chừng đủ ăn mười ngày, mấy chục hộp mì ăn liền, đồ dùng vệ sinh,dầu, muối, tương, dấm chua, chăn đệm, đồ điện, còn có chút thịt đônglạnh cùng thực phẩm cấp đông, hiện tại không gian không còn chỗ nào đểchứa đồ, về sau gặp được thứ tốt khác, em sẽ mang xe ra, tranh thủ nhétvào nhiều đồ ăn một chút." Nàng nói xong liền đưa khối thịt bò đông lạnh kia cho Tiêu Dương xem: "Đây là em lấy được từ trong căn tin trườnghọc, nguyên bản là cấp đông, nhưng sau khi bỏ vào không gian sẽ hòa tan, bất quá tốc độ hòa tan chậm hơn so với ở bên ngoài, thứ này sắp khôngbảo tồn được, như thế này, chúng ta lấy những thực phẩm cấp đông đổi với người trong quân đội lấy bánh quy áp súc cùng thiết bị chiếu sáng sửdụng năng lượng mặt trời, bọn họ hẳn là đều có mang theo dụng cụ lọcnước cùng đèn pin, cũng đổi một chút, chúng ta về sau có lẽ phải dùngđến." Từ khi gặp được Tiêu Dương, tâm tình của Tiêu Diệu liền thoải máikhông ít, cảm giác áp lực cùng nôn nóng đều bị chị mình phân tán, cũngcó một chút nhàn tâm đi suy xét về sau nên thu thập vật tư cùng ngườinhà sinh tồn như thế nào.
"Được." Tiêu Dương vui tươi hớn hở gậtđầu, nàng cởi áo khoác, lại lấy từ trong túi quần ra mấy vật thể trônggiống thủy tinh cầu đặt lên bàn.
"Tinh hạch? Chị đã gặp qua rấtnhiều tang thi lợi hại?" Tiêu Diệu trong nháy mắt nhìn thấy tinh hạchsắc mặt liền âm trầm, trong lòng lại sợ hãi một lúc, tang thi có thểsinh ra tinh hạch đa số đều đã tiến hóa hoặc là tang thi đã thức tỉnh dị năng cấp một, có thể đánh chết nhiều như vậy, thuyết minh Tiêu Dươngcũng từng gặp qua rất nhiều nguy hiểm.
Tiêu Dương cầm lấy trangphục rằn ri thay đổi với quần áo bẩn trên người, vừa thay vừa nói: "Tốcđộ tiến hóa của tang thi tại Tây Bộ nhanh hơn so với tỉnh khác, tang thi cao cấp cũng nhiều hơn một chút, những thứ này đa số là do Lộ Khả đánhchết, chị chỉ phụ trách dẫn quái, không gặp phải nguy hiểm gì, em đừngnhăn nhó như vậy, chị thật sự không có việc gì, em xem chị hiện tạikhông phải tốt lắm sao, hơn nữa kháng thể của chị là màu lam, không cóyếu ớt như em nghĩ đâu."
Tiêu Diệu bĩu môi, cầm lấy một viên tinh hạch, phát hiện đầu của nó nhỏ hơn những viên tinh hạch khác rất nhiều, nhưng vỏ ngoài lại càng cứng rắn, chất lỏng bên trong tinh hạch thoạtnhìn cũng đặc hơn.
Tiêu Dương nói: "Viên đó hẳn là tinh hạch củachó biến dị, mấy ngày hôm trước vừa mới lấy được, tốc độ của con chóbiến dị này rất nhanh, khó đối phó hơn nhiều so với tang thi, chẳng lẽtất cả động vật biến dị đều như vậy sao?"
Tiêu Diệu nói: "Khôngsai biệt lắm, động vật biến dị sơ kỳ động tác cứng ngắc, tứ chi khôngphối hợp, đến cấp một mới có thể triệt để tiến hóa, chúng nó không có dị năng, chỉ là không ngừng cường hóa cường độ xương cốt cùng cơ bắp, conchó biến dị chị đụng phải này hẳn là còn chưa đến cấp một, cho nên thểtích của viên tinh hạch này thật nhỏ, kỳ thực động vật biến dị trừ bỏkhông sợ đau không sợ mệt, thì cùng động vật bình thường cũng không cógì khác nhau, hiện tại động vật còn sống trên Trái Đất đều có miễn dịchkháng thể đối kháng bệnh độc, cho nên chúng nó về sau cũng sẽ trở nênmạnh mẽ, về sau muốn ăn thịt, hẳn rất khó khăn."
Tiêu Dương chấpnhận gật gật đầu: "Gần đây trên đường rất ít khi nhìn thấy động vật, chị cứ luôn cho rằng chúng nó đều biến thành tang thi rồi chứ."
Tiêu Diệu lắc đầu: "Tỉ lệ biến dị động vật thấp hơn nhiều so với nhân loại,đại đa số động vật bị tang thi cắn trúng sẽ bị ăn sạch, nhưng cũng không biến dị, bất quá trải qua nhiều ngày như vậy, động vật không tự tìmđược đồ ăn cho dù không bị tang thi ăn cũng hẳn là đều chết đói, đợi khi tìm được cha mẹ chúng ta phải đi tìm một ít động vật nuôi dưỡng, chỉcần không biến dị, không bị cắn qua, nuôi lớn là vẫn có thể ăn bìnhthường."
"Được." Tiêu Dương mặc áo chống đạn, giắt súng lục ở bên hông, sau đó cầm lấy khối thịt bò đông lạnh ở trên bàn, nói: "Chúng tađi đổi đồ."
Tiêu Diệu về không gian đem thực phẩm cấp đông bêntrong sửa sang lại, để lại một phần nhỏ thịt gà cùng tôm đông lạnh đónggói, còn thừa dùng túi bọc lại mang ra không gian, sau đó đem hòn đá nhỏ màu đỏ kia cẩn thận thu hồi không gian: "Tảng đá này có cường lực hấpdẫn đối với tang thi, về sau không thể tùy tiện lấy ra, hòn đá nhỏ emvùi trên tay ở cách khoảng hai ba trăm mét là có thể hấp dẫn tang thi từ cấp ba trở lên, ở tỉnh H có hai con tang thi cấp ba, vừa nhìn thấy emlà lao vào giống như nhìn thấy thịt béo, thật không biết là chuyện tốthay là chuyện xấu."
Tiêu Dương hỗ trợ đem thực phẩm cấp đông nhấc tới cửa: "Hẳn là tự thân chúng nó có cảm ứng với loại tảng đá màu đỏnày, hoặc là bởi vì chúng nó cũng cắn nuốt qua loại tảng đá này, cho nên sinh ra lực hấp dẫn, em dọc theo đường đi đã gặp mấy con tang thi caocấp nuốt qua tảng đá này?"
"Gặp qua năm con ở tỉnh H, ban ngày ởtrung tâm thành phố nhìn thấy ba con, vừa rồi lại gặp được con bị chịgiết chết kia, tổng cộng chín con, bất quá em phỏng chừng ở địa phươngcó tảng đá màu đỏ, loại tang thi đã nuốt qua tảng đá này hẳn là khôngít, ít nhất có mấy trăm con." Nói xong lời này, Tiêu Diệu lại lấy tinhhạch từ trong túi áo quân đội ra: "Viên này là tinh hạch của con tangthi cấp ba vừa nãy, màu lam, trong không gian của em còn có một viên màu đỏ, năm viên màu trắng, thêm năm viên của chị, tổng cộng có mười viêntrắng, một viên lam, một viên hồng, chị tìm thời gian hấp thu mấy viêntinh hạch màu trắng, củng cố tố chất thân thể tốt một chút, lại hấp thumàu lam, em vốn có một viên tinh hạch màu tím, nhưng đã hấp thu ở tỉnhH, sớm biết vậy đã giữ lại cho chị." Trên mặt Tiêu Diệu lộ ra một chútảo não.
Tiêu Dương cười vỗ vỗ đầu Tiêu Diệu: "Chị biết em có lòng là được rồi, tinh hạch cứ giữ lại cho cô chú."
Tiêu Diệu ân một tiếng: "Về sau sẽ có cơ hội lấy được càng nhiều tinh hạch cao cấp hơn, không sao cả."
Thời gian đã đến buổi tối sáu giờ, lúc Tiêu Diệu đẩy cửa ra liền nhìn thấyTrịnh Khôn đang khoanh tay tựa bên cạnh xe, hắn nhìn thấy Tiêu Dươngcũng chạy tới, gặp Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương cầm trong tay ba cái túi vĩ đại, hắn bước lên phía trước đoạt lấy hai túi, một túi khiêng trên vai, một túi xách trong tay, đồng thời quay đầu hỏi Tiêu Dương: "Tình huống ở Tây Bộ thật sự tệ như vậy sao? Tỉ lệ người may mắn còn sống sót nhỏ như vậy? Thời điểm chị cùng anh của em tách ra có biết được tình huống cảnh giác ở phụ cận anh ấy không?"
Vừa rồi Trịnh Khôn nhìn thấy TiêuDương liền hỏi mấy vấn đề này, bất quá lúc đó Tiêu Dương chuyên tâmchiếu cố Lộ Khả, cho nên chỉ trả lời giản lược, sau này Tiêu Diệu lạilôi kéo Tiêu Dương đi băng bó, truyền máu, Trịnh Khôn cũng không có cơhội nói chuyện cùng Tiêu Dương, hiện thời nhìn thấy, hắn lại đem chuyệnđáy lòng quan tâm nhất lặp lại hỏi một lần.
Tiêu Dương nói: "Chịvừa rồi có cùng Tiểu Diệu nghiên cứu qua, đám người phát sinh biến dịtại Tây Bộ đều là dân bản địa cùng người đến từ lúc đầu, tỉ lệ biến dịcủa người đến Tây Bộ sau cũng không lớn, cho nên chị phỏng chừng anhcùng ông của em bây giờ vẫn còn sống, bọn họ ở tại ký túc xá quân khuTây Bộ, độ an toàn ở nơi đó cao hơn so với khu dân cư, có lẽ bọn họ cũng trốn được, cha em làm quan ở quân khu Tây Nam, dựa theo lộ tuyến bìnhthường, sau khi bọn họ trốn được nhất định sẽ đến Tây Nam."
Hai hàng lông mày của Trịnh Khôn giấu dưới vành nón gắt gao nhăn lại, trong lòng cũng hi vọng điều Tiêu Dương nói là thật.
Tiêu Dương nâng tay vỗ vỗ bả vai Trịnh Khôn, bày tỏ an ủi, trong lòng lạisuy nghĩ, nàng lúc trước sở dĩ có thể trốn được là vì chỗ ở không cónhiều người, vị trí lại nằm ngoài thành phố, người nhà Trịnh Khôn lại ởtại trung tâm khu khai phá, cơ hội chạy trốn nói thật không lớn.
Tiêu Diệu cũng không quan tâm tới việc người nhà Trịnh Khôn có trốn được hay không, nàng đi đầu phía trước, trong lòng tính toán mình nên giải thích thế nào về đống thực phẩm cấp đông trên tay, nên dùng mấy thứ này đổilấy bao nhiêu bánh quy áp súc, bao nhiêu thiết bị, không biết lần nàyquân đội mang theo cái gì, nếu có thể, tốt nhất cũng nên đổi một chút vũ khí, quốc gia không tiếc vốn trên phương diện quân sự cùng chữa trị,nếu chi bộ đội này được trang bị hoàn mỹ, có lẽ còn có thể đổi được mộtchút thiết bị quân dụng không thu thập được ở bên ngoài.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, Tiêu Dương cùng Trịnh Khôn ở phía sau nói chuyện, phíatrước bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của một nữ nhân cùng tiếng mắngcủa nam nhân và đứa nhỏ, Tiêu Diệu dừng bước, nghe thấy phía trước cómột nam nhân đang cao giọng mắng: "Ngươi chính là một lão khốn khiếpvong ân phụ nghĩa! Con gái của ngươi là người! Lộ Khả thì không phảisao? Nếu không phải Tinh Tinh nói chính mắt nàng nhìn thấy ngươi đẩy LộKhả thì ta cũng không tin được, ngươi làm vậy là hành động của ngườisao? Ngươi đã quên lúc trước Lộ Khả cứu các ngươi như thế nào sao, nàngcòn tiết kiệm cơm cho đứa con gái ngu ngốc nhà ngươi ăn! Ngươi lại đẩynàng cho tang thi! Ngươi cũng thật có lương tâm! Cái lão khốn khiếp hắctâm này! !"
Tiêu Dương nghe thấy tiếng mắng cũng bước nhanh đếnphía trước, đi qua chỗ rẽ trước mặt, nàng nhìn thấy Lí Tuấn Nghĩa đangđứng trước một nhà dân níu chặt cổ áo một lão nhân tóc bạc, hắn vừa mắng vừa lay, trên mặt tràn đầy thần sắc dữ tợn.
Lão nhân bị túm cổáo đúng là lão Vương, Lí Lượng đứng bên cạnh Lí Tuấn Nghĩa lấy tay đỡ Lí Tuấn Nghĩa khiến cho hắn không đến mức ngã sấp xuống, đồng thời hắncũng có khi dùng chân đá vào chân lão Vương, lão Vương lắp bắp nhưngcũng không trốn tránh, con gái của hắn ôm cánh tay Lí Tuấn Nghĩa ô ôkhóc, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]