Thịnh Dục ngồi trước bàn trang điểm, trong kính phản chiếu gương mặt vừa mới hết sưng. Nhìn vẻ mặt thần sắc mệt mỏi kia, cô thở dài một hơi. Đại phu nói cô lòng có tích tụ, hư hoả dâng cao nên dẫn đến đau răng. Cô tự giễu cười khổ.
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây ra bộ dạng này của cô, người kia bây giờ đối với cô không gần không xa, không thân không sơ. Nếu nàng ấy thật sự không để ý đến cô thì thôi, đằng này hết lần này đến lần khác lại thỉnh thoảng quan tâm một chút, thật là làm cho người khác không thể nào kháng cự.
Tâm của cô cũng theo người ấy phập phồng, đây là trừng phạt của nàng ấy đối với cô sao.
Lại tiếp tục thở dài, Thịnh Dục đứng dậy đi đến bàn nhỏ, nhìn chén thuốc đang toả nhiệt, suy nghĩ trong chốc lát. Bưng chén lên, đưa đến bên môi, chỉ hớp môt ngụm nhỏ nhưng lại làm cho cô nhăn cả mày. Mùi vị quen thuộc từ bé nay phá lệ cay đắng, trực tiếp thấm sau vào đáy lòng. Cô thả chén xuống, không muốn tiếp tục uống.
"Tại sao không uống?" Người im lặng đứng nhìn ngoài cửa hồi lâu cuối cùng không nhịn được đi vào phòng.
Âm thanh không thể quen thuộc hơn vẫn khiến trái tim Thịnh Dục khẽ run như cũ, lỗ tai có chút nóng không phát giác được. Xấu hổ lại chột dạ, cô đảo mắt bật ra lời nói dối không có sức thuyết phục. "Có chút nóng, chờ một lát nguội rồi sẽ uống."
"Nóng?" Đường Lâm không có ý định buông tha Thịnh Dục, đầu ngón tay thon dài chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tan-chi-hao/1022436/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.