Mặt trời ngã về Tây.
Dưới đại thụ cách tiểu viện Tần gia không xa, một cái dây cương dài kéo lê trên mặt đất, một đầu cột lấy thân cây, đầu còn lại buộc lấy con hắc mã.
Dường như phát hiện có người đến, con ngựa gấp đến mức không thể chờ, giẫm giẫm móng, hơi thở phì phò, vội vã chạy mấy bước thì bị dây cương kéo lại. Hành động của nó bị cản trở, cuối cùng biến thành một tiếng hý thật dài.
Tần Tấn nghe tiếng nên bước nhanh đến trước mặt nó, buông thùng gỗ trong tay xuống, kéo nó lại mấy bước, nhẹ nhàng sờ mũi trấn an nó. A cha nói qua, ngựa cùng chó là động vật có linh tính, bọn chúng nghe hiểu được. Như là dỗ dành trẻ nhỏ, Tần Tấn lẩm bẩm: "Đói bụng không, để mày chờ lâu."
Tiểu viện nhỏ, nhất thời không sắp xếp chỗ được cho tên này, Tần Tấn đành phải buộc nó ở đại thụ cách tiểu viện không xa. Nơi này có cây chắn gió, tương đối ấm áp. Nghiêng đầu, nhìn tấm thảm cũ vốn che trên người nó rơi xa xa trên mặt đất, không cần nghĩ cọ cũng biết là chuyện tốt của cái tên lì lợm này.
Xe ngựa này được thuê từ trạm dịch, người giữ xe trước khi đưa đã dặn đi dặn lại không được uỷ khuất bảo bối của gã. Tần Tấn trên đường đi cẩn thận, không cầu nhanh chỉ cầu ổn, cũng không giục ngựa nên qua mấy ngày ở chung thì con ngựa này càng thân thiết.
Quả nhiên, dưới sự trấn an của cô, con ngựa vốn đang xao động trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tan-chi-hao/1022430/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.