Editor: Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt, đôi mắt nhằm nghiền, hàng lông mi thật dài vẽ thành một đường cong mờ nhạt che phủ, chiếc mũi tinh xảo chập rãi hô hấp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên thành một đường vòng cung, khuôn mặt là của một cô bé nhưng lại rất đẹp. Tần Tấn ngắm nhìn thật kỹ Ân Huệ. Những ký ức cũ của ba năm qua đều rõ trong đầu. Lần đầu gặp gỡ, lúc đó em ấy mắng mình là nam nhân thúi, còn đuổi mình ra ngoài. Sau đó, mẹ may cho cô một bộ đồ mới, còn tốt bụng chải đầu, giúp cô thay y phục. Có một lần bên dòng suối nhỏ, đứng trước mặt những đứa trẻ cùng tuổi khác, cô dũng cảm đứng ra nói sẽ bảo vệ Ân Huệ, sau đó về nhà âm thầm khóc. Ba năm nay, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, tuy rằng chuyện đã rất xa xưa, thế nhưng mỗi một chuyện Tần Tấn đều nhớ rất rõ.
Tần Tấn cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cô, mặc dù đang chìm trong giấc mộng, nhưng Ân Huệ vẫn siết chặt tay không muốn buông ra. Nhớ lại những ngày bình thường, Ân Huệ ngủ trên ngực cô, ôm cô thật chặt. Tần Tấn có một loại cảm giác Ân Huệ đang sợ hãi điều gì. Toàn tâm toàn ý nhìn xuống đôi chân đang được chữa trị bị mền che phủ, Tần Tấn nghĩ đến đủ thứ chuyện, ngực đột nhiên khó chịu, lại còn nhói đau. Tại sao ông trời lại đối xử với em ấy như vậy? Ân Huệ không hung dữ, em ấy lại còn rất hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tan-chi-hao/1022409/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.