Nằm trên giường Tuệ Mai nhìn hai anh em nhà mình nằm ngủ ngon lành mà lòng chua xót, nếu việc cô quay về không thay đổi được vận mệnh của gia đình cô thì một năm sau các cô sẽ là đứa trẻ mồ côi mẹ, cô phải làm sao đây? Nhìn ra ngoài nhà cô thấy mẹ cô đang vùi đầu vào đống sổ sách, a, cái công việc này không biết đã chiếm giữ bao nhiêu thời gian của mẹ cô, nếu cô nhớ không nhầm, mẹ cô là bị tai biến, căn bệnh thời này rất hiếm mà lại quá khó chữa trị. Đây là dấu hiệu do làm việc gắng sức, không nghỉ ngơi hợp lý, cô lên làm gì để thay đổi đây?
- Mẹ.
Tiêu Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy Tuệ Mai tay đang xoa mắt như vừa tỉnh ngủ, mồm vẫn còn há to để ngáp.
- Con ngoan nằm xuống ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm con.
- Mẹ con muốn mẹ ôm con ngủ. Con muốn mẹ cho cả em trai ngủ nữa.
Tuệ Mai ngây ngô nói, tay bụ bẫm vươn về phía mẹ mình. Tiêu Nguyệt nghe con nói hơi nhíu lại mày, cúi đầu nhìn lại sổ sách, thôi công việc thì là công việc, con của mình vẫn quan trọng hơn, con bé vừa ốm dậy. Bà đứng lên gập lại sổ sách lại rồi leo lên giường ru Tuệ Mai ngủ, có lẽ cũng do mệt mỏi nên một lúc sau bà cũng ngủ mất.
Nằm trong lòng mẹ mình, ngửi mùi nắng trên quần áo của Tiêu Nguyệt mà trái tim thấp thỏm của Tuệ Mai dần yên ổn lại, cô ngước mắt lên nhìn mặt mẹ mình. Người phụ nữ này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-sinh-thap-nien-90/91943/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.