4
Thấy Tần Tiếu vẫn còn đứng nhìn tôi, cô ta bèn đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay anh ta: “ Nào, mau dỗ cô ấy đi.”
Anh ta hạ thấp giọng nói: “Được”
Cho dù tôi có khóc cạn cả nước mắt, vẫn không dao động được Tần Tiếu. Nhưng chỉ cần một câu nói của Tống Mạn, anh ta liền chịu thua.
Một cổ buồn nôn mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng tôi.
Tôi dùng hết sức nện cây ghi-ta xuống đất, xoay người trở về phòng.
5
Tập đầu tiên của chương trình đêm đó được phát sóng, không ngoài dự đoán, tôi bị mắng lên đầu hot search.
Biên tập cắt câu lấy nghĩa, hơn nữa còn thêm phụ đề dẫn dắt, một màn trong sân kia nhìn qua, thật giống như một mình tôi phát điên, cố tình tìm Tống Mạn gây sự.
Mà cô ta một chút cũng không so đo. Lúc tôi bỏ về phòng thì cô ta đến bên Tần Tiếu khuyên bảo: “Cậu rốt cuộc là có biết yêu đương hay không?”
“Con gái tất nhiên là muốn bạn trai dỗ, vậy mà cậu lại không hiểu”
Tần Tiếu ngồi đối diện cô ta, nghiêm túc nhìn chăm chú, trong ánh mắt lại mang theo chút ý cười: “Được, tôi đi dỗ cô ấy.”
Tống Mạn tỏ vẻ bất đắc dĩ bưng ly nước uống, đột nhiên nhìn thoáng xuống mặt đất: “Đàn ghi-ta còn có thể sửa lại không?”
“Nhất định có thể.”
Khu bình luận đã bùng nổ, phân nửa là fans CP nhiều năm cắn chết không nhả, cầu Tần Tiếu và Tống Mạn gương vỡ lại lành.
“Lúc trước cùng dắt tay nhau qua thung lũng, mọi đau khổ đều cùng nhau trải qua vì cái gì mà hiện tại không thể ở trên đỉnh núi gặp nhau.”
Một nửa còn lại đều đang mắng tôi.
“Vốn dĩ là kẻ lì lơm la liếm quấn lấy anh Tiếu, hiện tại Tống Mạn trở về rồi, cô ta bắt đầu luống cuống muốn chứng tỏ vị thế, bắt đầu làm kiêu. Anh Tiếu rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì mới quen phải cô ta vậy?”
Vô số người chạy đến weibo của tôi mà mắng mỏ, buộc tôi phải nói lời xin lỗi với Tống Mạn, cút khỏi giới giải trí.
“Từ lúc ở cùng với cô, Tần Tiếu không viết được ca khúc nào có hồn, đúng là đồ sao chổi.”
“Hồ ly tinh, ghê tởm.”
“Cô biết cây ghi-ta đó là Tống Mạn tặng cho Tần Tiếu lúc trước, cho nên cố ý phá hư phải không?”
“Loại nữ nhân ích kỷ như cô tồn tại làm ** gì? Chạy đi tìm chết đi.”
Trong lòng tôi phát rung, vội cầm điện thoại đi tìm Tần Tiếu.
Mấy ngày nay chúng tôi đang chiến tranh lạnh.
Dù là ở cùng một mái nhà, nhưng từ sáng tới tối lại chẳng nói với nhau câu nào.
Trong ba năm bên nhau, dù chúng tôi ở cùng một chỗ, nhưng lúc nào tôi cũng là người mở đầu cuộc trò chuyện.
Còn anh ta vĩnh viễn lạnh lẽo như vậy.
Lúc phỏng vấn anh ta còn có thể thuận miệng đáp lại tôi một hai câu:
“ Thời điểm đóng phim lúc nào cũng có paparazi chụp ảnh, thật không có lúc nào nhàn rỗi.”
Mà hiện tại, trong tiếng khóc nức nở của tôi:
“Công ty không chịu giúp em hạ nhiệt hot search, bọn họ nhắn tin cho em bảo cứ mặc đó, làm sao bây giờ…”
Tần Tiếu đang chỉnh âm cho đàn ghi-ta mới mua.
Nghe vậy, anh ta chỉ lãnh đạm nhìn qua: “Bọn họ nói có gì sai sao? Em vĩnh viễn cũng không học được cách hiểu chuyện.”
6
Trông nháy mắt, tôi đứng phát ngốc tại chỗ
Giờ khắc này, Tần Tiếu rõ ràng đang ngồi ở trước mặt tôi nhưng tôi lại cảm thấy anh cách tôi thật xa xôi.
Ba năm trước, tôi vừa mới tiến vào giới giải trí.
Ở đoàn phim, diễn một nhân vật nhỏ.
Bởi vì làm dơ váy của một nữ diễn viên Lục Duyên Duyên, bị cô ta làm khó dễ trước mặt nhiều người.
Là Tần Tiếu đến thăm ban hỗ trợ giải vây giúp tôi.
Thật ra, lúc mới ra mắt, tôi đã nghe qua tên của anh ta, là một ca sĩ danh khí rất lớn, tính cách lại kiệm lời, lãnh đạm.
Hơn nữa, anh ta lại là tiền bối cùng công ty với tôi.
Vì thế vành mắt tôi liền ửng hồng, hoảng loạn mà cùng anh ta nói lời cảm tạ.
Tay anh đút vào túi, trầm mặc mà đánh giá tôi một lát, rồi đột nhiên toát ra một câu: “Thỏ nhỏ.”
“A?”
“Em vừa khóc, đôi mắt liền hồng hồng, nhìn giống thỏ nhỏ.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, nước mắt ngừng lại, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng.
Sau đó, ở đoàn phim Lục Duyên Duyên luôn có ý định làm khó tôi, bắt tôi ngâm trong nước, thậm chí vì một lời không hợp, mà bắt đạo diễn xóa rất nhiều cảnh quay của tôi.
Tần Tiếu ngẫu nhiên tới hỏi, mang theo đàn ghi-ta, tìm thấy tôi đang ăn cơm hộp ở một góc trường quay.
Anh ta cái gì cũng không làm, chỉ ngồi bên cạnh tôi.
Lục Duyên Duyên vì đó mà dần dần mất đi khí thế lúc đầu.
Ngày đóng máy, Tần Tiếu cũng đến.
Tôi nhân lúc uống say, lắp bắp mà tỏ tình với anh ta.
Anh ta liền dùng đôi mắt quạnh quẽ mà nhìn tôi.
Ánh trăng sáng chiếu trên gương mặt mặt anh, tôi không biết lấy dũng khí đâu ra mà nhón chân lên hôn lên.
Chúng tôi cứ vậy mà ở bên nhau.
Phần lớn thời gian, anh ta đều là bộ dáng nhàn nhạt, lãnh đạm.
Ở chung lâu ngày, tôi từng chút từng chút thuyết phục chính mình:
Anh ta không phải là không thích tôi, chỉ là tính cách của anh ta đã như rồi.
Như hiện tại, Tống Mạn đã trở về.
Tôi cũng ý thức được: Anh ta không phải là lạnh lùng ít nói.
Chẳng qua, ở trong lòng anh ta, tôi trước nay đều không phải là người đáng giá để anh dùng tính cách tốt để dối đãi.
Lấy lại tinh thần, tôi hít sâu một hơi: “Cho nên ở chương trình, ngay trước mặt tôi, hát lại bài hát cầu hôn Tống Mạn, anh thật sự cảm thấy không có vấn đề?”
“Đó là sắp xếp của chương trình. Em ăn nói như chẳng lẽ là do ghen ghét Tống Mạn?”
Anh ta cười nhạt một tiếng, “Đường Mộng, tính đến việc em cố ý đập đàn ghi-ta mà Tống Mạn tặng tôi, thì sự thật cũng chẳng thể thay đổi.”
“Sự thật chính là cô ấy là một ca sĩ nổi tiếng, còn em gia nhập giới giải trí này được 4 năm, vĩnh viễn chỉ có thể đóng vai nữ phụ ác độc số ba, vĩnh viễn không trở mình được.’
“Nếu không phải cùng tôi ở bên nhau, chưa chắc người khác đã biết đến tên em.”
Anh ta dùng ngữ khí trào phúng như lưỡi dao sắc bén, đâm vaois trái tim tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, Tần Tiếu trước nay đều khinh thường tôi. Vô luận tôi có nổ lực như thế nào cũng không thể khiến tâm ý của anh ta đặt lên người tôi.
Anh ta vẫn đứng ở đó, vĩnh viễn đều thấy tôi yếu kém hơn Tống Mạn
Tôi đột nhiên mất hết ý chí, lau nước mắt, gằn từng chữ:
“ Vậy chia tay đi.”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi một lát, sau đó lại trào phúng: “Đường Mộng, đừng nói khích, tôi không nhượng bộ em đâu.”
7
Tôi xoay người trở về phòng dọn hành lý.
Thời điểm tôi kéo một vali lớn đứng ở cửa ra vào, Tần Tiếu rốt cuộc cũng chịu bố thí cho tôi một cái liếc mắt:
“Lúc trước là em lì lợm la liếm một hai phải dọn vào đây ở, nếu hôm nay em dọn đi, đừng tưởng sẽ dễ dàng quay trở lại.”
Lúc anh ta bắt đầu viết ca khúc mới, ngày đêm không nghỉ, tái phát bệnh bao tử.
Tôi không yên tâm, liền năn nỉ ỉ ôi mà dọn vào đây nấu cơm cho anh ta.
Thoáng cái đã hai năm, vậy mà trong mắt anh ta lại là tôi lì lợm la liếm.
Cố nén nước mắt chua xót: “Tôi sẽ không quay lại đây.”
Nơi Tần Tiếu ở chính là một khu biệt thự có tính bảo mật tốt ở ngoại ô.
Tôi xách túi lớn túi hỏ đi tới cửa, nhạy bén phát hiện ra paparazi đang đứng nấp ở ngoài.
Bọn họ đã thấy tôi, từ xa đã cầm lấy máy ảnh chụp không ngừng.
Tôi cúi đầu, không quan tâm mà mở ứng dụng đặt xe.
Chờ đến khi nôn nóng, thì một chiếc Lamborghini đi ngang qua, ngừng lại bên cạnh
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đẹp trai.
Tóc đen hơi loạn, mày rậm, mắt màu hổ phách nhàn nhạt vẻ lười biếng mà cất tiếng: “ Muốn đi nhờ xe không?”
Tôi biết gương mặt này.
Tam kim ảnh đế trẻ tuổi nhất, Chu Sở.
Bốn năm trước lúc tôi mới tiến vào vòng giải trí, còn ở đoàn phim diễn vai quần chúng. Thì khi đó cậu ta đã là nam chính.
Thời điểm chụp ảnh cùng đoàn phim tôi với cậu ta có gặp mặt một lần.
Bốn năm sau, tôi vẫn còn vật lộn tìm kịch bản.
Thì cậu ta đã cầm được vài cái giải thưởng, từng bước thăng tiến.
Tôi không nghĩ tới cậu ta cũng ở nơi này, sửng sốt hai giây, tôi cự tuyệt:
“Không cần…Ngài có việc vội thì đi trước đi, tôi đã gọi xe rồi.”
Chu Sở chống tay, có điểm bất đắc dĩ mà cất tiếng cười: “ Lúc trước đã cùng nhau học một trường, học tỷ lại dùng kính ngữ xưng hô?”
Tôi không biết cậu ta thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu.
Ở vòng giải trí này, người có địa vị, thành tựu đều quyết định tất cả.
Thấy tôi trầm mặc đứng tại chỗ, Chu Sở lại mở miệng:
“Nơi này không dễ bắt xe đâu, đi lên đi. Chị không nghĩ đến vừa ra khỏi cửa đã bị đám người kia bao vây hả?”
Cậu ta chỉ đám paparazi cách không xa ngoài kia.
Tôi mím môi, nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi lên xe.
Bên kính chiếu hậu phản ngược hình ảnh đôi mắt đỏ bừng của tôi, cùng với gương mặt tèm lem nước mắt, nhìn thật chật vật.
Nhưng cậu ta lại rất tri kỉ mà không hỏi nguyên nhân, chở tôi đến giao lộ gần nhà rồi dừng lại.
“Cảm ơn.”
Nghe tôi nói lời cảm ơn, Chu Sở công môi cười: “ Chị tin không, rất nhanh thoi chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
8
Tôi không hiểu ý cậu ấy.
Thẳng đến khi đến nhà, tôi thấy tên mình ở đầu bảng hot search.
# Đường Mộng Tần Tiếu chia tay
# Đường Mộng bị Tần Tiếu đuổi ra khỏi nhà
Hình ảnh chụp xa, nhưng lại rất rõ, gương mặt tôi đầy nước mắt, tay lại xách túi lớn túi nhỏ.
Vô số người ở khu bình luận vỗ tay ăn mừng.
“Chúc mừng Tần Tiếu đã nhìn rõ bộ mặt của con tiện nhân này.”
“Đúng là hồ ly tinh, đáng đời cô ta.”
Đối với những nghệ sĩ khác, loại đề tài sẽ nhanh chóng có người xóa.
Nhưng với người đại diện của tôi, trước nay đều mặc kệ.
Đến cả Tần Tiếu, trước nay anh vĩnh viễn không bao giờ giúp tôi đáp trả lại những đề tài này.
Tôi bị mắng vài tiếng đồng hồ, thì có một cái hot search khí thế ngang trời xuất hiện.
# Đường Mộng Chu Sở
“Có ai chú ý không? Lúc Đường Mộng đi lên chiếc xe kia, hình như là xe của Chu Sở?”
“Này thì có ý tứ gì đây? Cô ta lại câu dẫn một nam nhân khác?”
Chu Sở rất nhanh đã đáp trả lại: “Kỳ tiếp theo của , tôi cùng học tỷ Đường Mộng trở thành đồng sự. Hmm…nếu là đồng sự thì đưa chị ấy về nhà không phải chuyện bình thường sao?”
Chu Sở là một diễn viên thuộc phái thực lực.
Bởi vì cậu đáp lại mà những bình luận ác ý dàn dàn biến mất.
Tôi ngơi ngẩng mà nhìn chằm chằm màn hình di động.
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên. Có người ngay thời điểm tôi bị mắng mà đứng ra thay tôi làm sáng tỏ, vì tôi mà nói chuyện.
Tôi suy ngẫm hồi lâu, mới ở dưới bình luận của Chu Sở để lại hai chữ “Cảm ơn.”
Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà.
Cảm ơn câu đã thay tôi nói chuyện.
Một giây sau, đã nhận được lời đáp của cậu ta: “Cho nên, em có vinh hạnh được thêm vào wechat của học tỷ không? Em lúc trước chưa từng tham gia mấy chương trình giải trí như này, có vài vấn đề không hiểu lắm cần chị chỉ bảo.”
Kèm theo biểu cảm đáng thương.
Nhìn biểu cảm ấy làm tôi nhớ đến ánh mắt trong kính chiếu hậu lúc sáng, tôi nổ lực khống chế mình không khụt khịt, câu ấy không chút để ý mà dựa lưng vào ghé, rũ mi.
“ Em hơi mệt, muốn ngủ một giấc. Chị muốn khóc thì khóc đi, em không nghe được đâu.”
9
Tai tôi không khỏi nóng lên: “Vậy cậu xem tin nhắn đi.”
Vừa gửi xong tin nhắn, điện thoại tôi nhảy lên một cuộc gọi.
Là Tần Tiếu.
“Tôi nói em như thế nào lại có lá gan nói ra lời chia tay, thì ra là leo lên người khác có địa vị cao hơn.”
Điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh căm của anh ta.
“Chính mình không thể kiềm chế bắt cá hai tay, lại nghi ngờ tôi cùng Tống Mạn. Đường Mộng, em có biết liêm sỉ không?”
Tôi không dám tin tưởng: “Tần Tiếu, anh nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Tiếng anh ta hỗn loạn trào phúng cùng tức giận: “Như thế nào, hắn ta hứa hẹn cho em tài nguyên gì, nói nghe xem?”
Đầu tôi ong lên, còn chưa kịp mở miệng, bên kia bỗng truyền đến giọng nói của Tống Mạn.
Nghe rất nhỏ, có chút hỗn loạn mê ly, chọc người.
“Tần Tiếu, bồn tắm mát xa của cậu xài như thế nào vậy?”
Trì trệ hai giây, tôi bỗng nhiên lấy được phản ứng.
Có chút hoang đường cùng buồn cười: “Tần Tiếu, Tống Mạn đã đến nhà anh, còn dùng chung bồn tắm, thì anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?”