Dạo gần đây Phương Khinh Trần vô cùng buồn bực. Cứ dăm ba bữa là y lại nhận được một lá thư chán ngắt. Mà nếu như thư này là do người khác viết thì y cũng không để ý làm gì, khỏi đọc là xong. Đằng này đường đường là một hoàng đế lại có thể viết ra thứ thư từ vớ vẩn như vậy, bảo y làm sao không muốn mắng người cho được. Huống chi người nọ…
Tần Húc Phi, ngươi tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì chắc, nếu ngươi đã mong ngóng ta quay về như vậy, ta sao có thể không thành toàn tâm nguyện cho ngươi? Phương Khinh Trần ác ý cong lên khoé môi, ta mà không về thì có vẻ như ta sợ ngươi, chi bằng…
Y nhắm mắt, Tần Húc Phi, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt! Để xem ngươi có còn dám trông mong ta trở về hay không.
Nghĩ đến đây, liền cảm thấy hài lòng, y mở lá thư trong tay ra, giễu thầm trong bụng: Mới có mấy tháng không gặp, cuộc sống của ngươi quả nhiên là không tệ, còn có nam sủng nữa cơ đấy!
Nào giờ vẫn luôn theo trường phái hành động, nghĩ là làm ngay, ngày hôm sau y đã ngồi trên xe ngựa quay về Tần quốc. Vốn sự vụ ở Sở quốc y đã sớm làm xong, gần đây cũng chỉ ngồi trong hoa viên uống rượu đọc thư. Thật ra ban đầu y còn định đi Triệu quốc nhìn cái học xã do Kính Tiết và Lô Đông Ly dựng nên như thế nào, thế nhưng lại bị gián đoạn bởi tin tức Tần Húc Phi lập Thái tử lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-phuong-anh-mat-troi-sau-con-mua/2488318/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.