Khi mặt trời dần dần chìm hẳn, khi ráng chiều dần dần phai đi, hai người ngồi trên nóc nhà vẫn không hề động tĩnh.
Cho đến lúc màn đêm phủ xuống, ngôi sao sáng nhất đã mọc lên khỏi đường chân trời, hai người mới nhìn nhau mỉm cười. Bao nhiêu năm nay vội vội vàng vàng, dường như còn chưa từng có những khoảnh khắc như vừa rồi, xa xôi mà trầm tĩnh. Phương Khinh Trần cười cười, nâng lên vò rượu chậm rãi uống vài ngụm, ra vẻ cảm thán: “Trời đất này quả nhiên là bình đẳng.”
Tần Húc Phi cũng nhớ lại khoảng lặng yên ả vừa rồi, hắn nhìn kinh thành chìm dần trong màn đêm, nâng tay chỉ ra bên ngoài cung: “Ngươi xem, bao nhiêu nơi đã thắp đèn, loại ánh sáng vạn nhà này cũng là một loại mỹ cảnh.”
“Như vậy mà cũng gọi là ánh sáng vạn nhà?” Phương Khinh Trần tuỳ tiện liếc một cái, trong mắt y chẳng qua chỉ là ánh đèn mờ như hạt đậu mà thôi, tuy rằng cũng tĩnh mịch cũng lãng mạn, nhưng mà, không châm chọc Tần Húc Phi vài câu y thấy không quen, vì vậy trào phúng nói: “Với chút kiến thức của nhà ngươi, còn không bằng ngắm bầu trời đầy sao kia còn hơn.”
Nói xong y đưa vò rượu cho Tần Húc Phi, mình dùng hai tay chống nóc nhà, ngửa người duỗi thân, ngẩng đầu nhìn trời.
Đêm nay ánh sao đặc biệt rực rỡ, ngồi ở nơi cao như thế này phảng phất như những đốm sao ở ngay bên cạnh thân, duỗi tay ra là hái được. Dù biết rõ chẳng qua cũng chỉ là một đống đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-phuong-anh-mat-troi-sau-con-mua/2488306/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.