Ngâm Giang lâu cũng không có gì khác với các thanh lâu, ngoại trừ việc chỉ có nam nhân ở bên trong, đình đài lầu các nên có là có, ca vũ kỹ nghệ mỹ tửu các loại đều đầy đủ. Bốn người ngồi tại một nhã gian bài trí lịch sự tao nhã, lão bản cho người dâng rượu dâng thức ăn, còn chọn mấy nam kỹ hồng bài, dặn bọn họ hầu hạ cho chu đáo.
Một tiểu quan bộ dạng thanh tú, tự động tự giác ghé lên người Bạch Song Ngọc: “Bạch công tử, mấy ngày không gặp, huynh càng ngày càng anh tuấn nha.” Bạch Song Ngọc cười ha ha, ôm lấy y nói: “Ngươi thật khéo ăn nói, mấy ngày nay có nhớ ta không?” Gã đã nhận định hai người kia là cùng một dạng với gã, Trương đại ca thì đã biết rõ từ lâu, cũng không có gì phải kiêng dè, ôm lấy tiểu quan bắt đầu trêu ghẹo.
Nếu như đã đến đây, Trương Khiếu Thiên cũng tỏ ra chay mặn đều không kiêng, mặc cho một tiểu quan bộ dạng xinh đẹp ở bên thân dựa sát vào hầu hạ.
Thấy thế trận như vậy, Phương Khinh Trần ở trong lòng có chút lo lắng. Là y muốn đến đây, thế nhưng nhìn thấy hai người kia vui vẻ tự nhiên, chẳng lẽ y lại đi nói với người ta là ta không cần người hầu hạ, như vậy chẳng phải là mặt mũi mất hết sao! Nhưng mà thật sự để cho mấy đứa hài tử choai choai này quấn lấy, chỉ nghĩ thôi y đã thấy da đầu tê dại, nổi gai ốc toàn thân.
Tần Húc Phi cũng đang vì việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-phuong-anh-mat-troi-sau-con-mua/2488295/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.