Editor: Tiểu Màn Thầu Beta: MinMin Ngày thành thân của Tần Ngọc Lâu và Tần Ngọc Khanh đã định, trong suốt thời gian trong tết cần phải ở lại khuê phòng không được xuất đầu lộ diện, hơn nữa Tần Ngọc Khanh còn bị lão phu nhân cấm túc, ngoài trừ đêm trừ đêm đoàn viên và ngày mùng một tết được xuất hiện, còn lại không được bước chân ra khỏi cửa. Một năm mới, tất nhiên không khí trong phủ cũng trở nên nhộn nhịp hơn. Không nói đến việc hai tỷ muội Tần Ngọc Lâu và Tần Ngọc Khanh sắp gả đi, ngoài ra Tần lão gia vừa được thăng chức, Viên Thị sắp sinh nhi tử, dường như mọi chuyện đều là chuyện vui, chỉ có năm trước lão phu nhân đến Tiêu Nhã Viện gặp Tiêu di nương, trở về liền đổ bệnh một trận. Cũng may lão phu nhân chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, cũng đã khỏe lại, nhưng còn Tiêu di nương, là thê thiếp không được người ta sủng ái, giờ trong phủ ngày càng bận rộn, mà người chú ý đến bà ta cũng không tính là nhiều, sau rồi họ cũng ngừng nghe ngóng, tình hình bà ta rốt cuộc dần dần cũng khá hơn một chút. Sang năm mới, đám hậu bối lại lớn thêm một tuổi, mà các trưởng bối lại già đi một tuổi. Tần Ngọc Liên năm nay đã mười lăm, cũng sắp đến tuổi cập kê, nhưng sau khi Nhị phòng loạn một trận, Thái Thái cùng Thù di nương hoàn toàn đã cạch mặt nhau, cho nên việc hôn sự của Tần Ngọc Liên gặp chút khó khăn. Hơn nữa đại phòng đã có hai mối hôn sự tốt phía trước, cho nên năm mới vô cùng náo nhiệt, ngoài mặt Tần Ngọc Liên tuy luôn mỉm cười, nhưng trong lòng lại cất giấu vài phần tâm sự. Thật ra Tần Ngọc Dao đã mười bốn tuổi, lớn lên tính tình trở nên trầm ổn hơn, thân thể cũng bắt đầu trổ mã, và cao hơn một chút, đã sắp đứng đến chóp mũi của Tần Ngọc Lâu rồi, khuôn mặt nàng cũng xinh xắn hơn, đường nét trẻ con dần dần biến mất. Cằm cũng hơi nhọn ra khiến ngũ quan càng trở nên rõ nét, quả là từ một tiểu hài tử đã chuyển mình thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Năm mới đến tâm tình của Tần Ngọc Dao cực kì tốt, khó có được lúc suốt ngày mỉm cười tủm tỉm, thái độ đối với Tần Ngọc Liên cũng thay đổi, không còn khắc nghiệt như xưa, quả thực làm người ta kinh ngạc. Vốn dĩ sau mười lăm hằng năm, Tần Ngọc Lâu đều đi cùng Viên Thị về bên ngoại tổ mẫu ở mấy ngày, chỉ là hiện giờ thân thể Viên Thị có chút bất tiện, Tần Ngọc Lâu không tiện lộ diện ra bên ngoài, cho nên việc này cũng không được sắp xếp đến nữa. Lại nói đến tháng hai, bởi vì Tần gia phía dưới không có nhi tử, cho nên đường huynh Tần Diệp Sơ bên nhà thúc công sẽ đặc biệt từ Kinh thành đến tiễn nàng thành thân, thúc công Tần Miễn Hưng năm trước đã được triệu về kinh thành làm quan, hiện tại đang ở Lại Bộ, nhậm chức Lại Bộ Lang Trung, chức quan ngũ phẩm, tuy phẩm vị không cao, nhưng lại là chức vị quan trọng. Mặc khác Thích gia cũng phái một đội thị vệ đến đây hộ tống, người hộ vệ dẫn đầu nghe nói chính là thị vệ bên cạnh Thích Tu, họ Trịnh tên Lẫm. Mười mấy ngày trước Tần gia đã đem tất cả của hồi môn cùng trang sức bỏ vào rương, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ xuất phát. Thời gian đến gần, từng ngày cứ thấm thoát trôi qua. Hiện giờ bụng Viên Thị đã lớn, mới được bảy tháng nhưng bụng lại có xu hướng ngày cũng càng ngày càng to hơn, sợ là đứa bé bên trong rất lớn thì đến lúc sinh lại không ổn, nên bây giờ Viên Thị không dám đụng vào bất kỳ đồ ăn bổ dưỡng nào nữa. Chứ quả thực thì thân hình bà không tính là mập, nhưng về cái bụng thì trông thật dọa người. Nhiều ngày qua, tính tình Viên Thị không chỉ trở nên nóng nảy, cả này lải nhải, thường xuyên lầm bầm lầu bầu, lại còn có chút đãng trí, ví như Viên Thị có vài món trang sức tinh xảo, định phân phó người đem tới cho Ngọc Lâu Đông. Lại không ngờ, Viên Thị đã liên tục phân phó tới mấy lần, kỳ thật đồ cũng đã sớm đưa đến tay đại tiểu thư, nhưng Viên Thị lại không nhớ, một lúc lại hỏi “Đã đưa trang sức cho Lâu Nhi chưa”, trong chốc lát thì hỏi “ Đồ vật đã thu xếp ổn chưa? Tri Xuân, ngươi đi xem xem, thay ta quan sát một chút”, lát sau nữa thì “ Lâu Nhi Lâu Nhi” thế này thế kia, mỗi ngày chuyện này không ngừng lặp lại. Ngay cả Tần lão gia, có một ngày nhịn không nổi liền lên tiếng hỏi: “ Phu nhân, nàng chính là không yên lòng về chuyện của Lâu Nhi đúng không?” Viên Thị nghe xong sửng sốt, lại khẽ thở dài, xoa huyệt thái dương nói: “ Rõ ràng là mong đợi mười mấy năm nay, mà giờ không ngờ lại đến nhanh như vậy, trong lòng thiếp có chút lo lắng….” Viên Thị nói đến đây, bỗng hai mắt ửng đỏ không được nghẹn ngào nói: “ Lão gia, hay chúng ta không gảnữa được không, không gả nữa, không gả nữa…” Viên Thị nâng khăn lau mắt, Tần lão gia thấy Viên Thị giống như một đứa trẻ, nói khóc liền khóc, ông thấy có chút muốn cười nhưng chút sức lực nâng khoé môi cũng không có, trong lòng bất chợt cũng có chút khó chịu. Tần lão gia cẩn thận tránh chạm vào bụng Viên Thị, nhẹ nhàng ôm bà vào lòng, dường như hốc mắt cũng ửng đỏ, nhưng ngoài miệng vẫn cố cười nói: “ Đừng nói linh tinh, nếu để Lâu Nhi nghe thấy lại chê cười chúng ta…” Tri Xuân thấy vậy, vội vàng bảo hạ nhân lui xuống, trước khi đi không khỏi quay đầu nhìn lại, cảm thấy thương thay cho tấm lòng người làm phụ mẫu trong thiên hạ, hoá ra các đấng sinh thành trên thế gian, lúc này đây tâm trạng đều giống như nhau. Mùng mười tháng hai, ngày đại cát đại lợi. Tờ mờ sáng, Tần Ngọc Lâu đã bị kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp. Lần này, khó có dịp Tần Ngọc Lâu không ngủ nướng, đôi mắt hơi nhắm lại, nhìn thấy trong phòng đều sáng ngời, đôi mắt chớp chớp, tuy trong đầu còn chút mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy. Ngoài trời vẫn tối đen, nhưng giờ phút này trong Ngọc Lâu Đông lại đốt đuốc sáng trưng, còn nghe thấy bên ngoài phòng tiếng cười nói vui vẻ, dường như có không ít người. Viên Thị mỉm cười tiếp đón khách, đi đầu là Nhan lão phu nhân, Dụ lão phu nhân, Vương lão phu nhân đều là những vị trưởng bối đức cao vọng trọng ở thành Nguyên Lăng đều tề tựu tại đây, Tần Lão phu nhân cũng đi theo tiếp khách. Trong phòng, bọn nha hoàn mang theo thùng gỗ và những chiếc chậu nhỏ bằng bạc, từng đoàn từng đoàn vội vã bước vào trong. Sau khi tắm gội, thay quần áo, mặc một thân hỉ phục rườm rà xong, Tần Ngọc Lâu cảm thấy mình giống như một khúc gỗ, bị kéo tới kéo lui, cuối cùng, lại bị ấn ngồi trước bàn trang điểm. Nhan lão phu nhân đích thân bới đầu* cho nàng, bà cầm trong tay hai đoạn tơ hồng động tác nhanh nhẹn thuần thục se lên mặt Tần Ngọc Lâu, nàng đau đến chảy cả nước mắt. *Tục bới đầu/ tục chải tóc: là phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt. Động tác Nhan lão phu nhân lưu loát vừa cười vừa nói: “ Bên trái một đường sinh quý tử, bên phải một đường con ngoan, một bên ba đường yên ổn, khuê nữ mang thai ắt sinh kỳ lân*….” *Kỳ lân: là thần thú tượng trưng cho điềm lành may mắn, thường là con trai. Tần Ngọc Lâu bị se mặt đến phát đau, dường như cảm thấy mặt mình đã đỏ bừng. Nhan lão phu nhan lặp lại động tác này một lần nữa, một lần rồi lại một lần, không biết qua bao lâu, lúc này mới dừng lại, bỗng nhiên nhìn nàng một lúc, lại tiếp tục làm. Dường như Nhan lão phu nhân có vô vàn điều muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhìn Tần Ngọc Lâu với vẻ mặt phức tạp nói: “ Hài tử ngoan, cháu là người có phúc, sau này nhất định sẽ hạnh phúc tốt đẹp, nhất định sẽ tốt đẹp….” ————//—-//——— Tác giả có lời muốn nói: Càng ngày càng ngắn, chương sau sẽ cố gắng thêm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]