Trước đó bởi vì chuyện của Tần Ngọc Khanh, Tần lão gia và Viên Thị đã nháo loạn một trận, tuy mọi việc không phải do chuyện của Tần Ngọc Khanh, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến hai người cãi vã. 
Lần này, Tần lão gia cẩn thận quan sát sắc mặt của Viên Thị, giọng điệu khó tránh có sự dè dặt. 
Viên Thị nghe Tần lão gia nói xong, động tác xoa bụng chợt dừng lại, hơi hơi nheo mắt. Một lúc sau, không thèm để ý nhướng mày lên nhìn Tần lão gia nói: “Ông vì người nữ nhi kia của mình hao tâm tổn sức nhỉ, tôi chọn chưa chắc người ta vừa lòng, huống hồ từ trước đến nay cũng không thân thiết với người đích mẫu*như tôi, tôi lười phải hao tâm vì chuyện này, mà cũng chẳng cần phải ra sức lấy lòng nhau làm gì, cho đỡ phải nghĩ rằng người đích mẫu này ác độc này cố ý đào hố đặt bẫy có đúng không? Đỡ nàng ta ngày ngày đề phòng đích mẫu, mà biết đâu quay đầu lại đã được lão thái thái thu xếp ổn thoả thì sao? Còn có thể chọn cho nó một người vừa lòng đẹp ý, tôi cũng có thể an nhàn một chút, hà cớ gì phải quan tâm?” 
Tần lão gia nghe xong vội giải thích: “ Nàng làm sao có thể làm hại Khanh Nhi chứ?” 
Thấy Viên Thị nói xong hơi nhắm mắt lại, Tần lão gia vội bưng một chén canh dưỡng thai đến trước mặt Viên Thị, ôn nhu nói: “ Vừa rồi nàng dùng bữa tối rất ít, đã nhiều ngày qua đêm nào cũng ngủ không an giấc, nhiều hôm nửa đêm tỉnh dậy vì đói nữa, nên trước tiên hãy uống chén canh nhân sâm này được không?” 
Viên Thị nghe ngữ khí ôn nhu và vẻ mặt đầy quan tâm của Tần lão gia, thì cũng nghe lời nhận lấy. 
Tần lão gia thấy sắc mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-phu-nhan/736829/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.