Chương trước
Chương sau
- Pặp!
Cổ tay Giang Tinh Thần bị nắm lại, cái hũ nhỏ bị đoạt mất, một giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tai:
- Đây là ngươi làm?
- A?
Giang Tinh Thần chỉ cảm thấy mắt hoa một cái, trước mặt đã có một nữ nhân áo đỏ khoảng hơn 20 tuổi đứng đó, chẳng những cổ tay của mình bị nàng bắt được, mà ngay cả cái hũ nhỏ cũng lọt vào tay nàng.
Nữ tử này trông rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại góc cạnh rõ ràng, giữa hai hàng lông mày mang theo một cỗ anh khí, nhìn qua cũng không kém các đấng mày râu.
Chỉ liếc mắt một cái, Giang Tinh Thần liền hạ ánh mắt xuống, tránh cho vô lễ, rồi ứng tiếng nói:
- Là ta làm!
- Vậy thì tốt, ngươi đi theo ta!
Nữ tử không nói nhiều, khí chất tựa như nam nhi, liền nắm tay Giang Tinh Thần lôi vào trong viện.
- Ầm!
Cửa lớn đóng thật chặt, hai tên thủ vệ canh cửa nhìn nhau một cái, một người trong đó thấp giọng nói:
- Không ngờ đoàn trưởng lại đích thân đi ra, xem ra nàng rất hài lòng đối với món thịt hầm của tiểu tử này a!
- Nói thừa! Loại mùi vị vừa rồi, đoàn trưởng ở tận trong viện cũng có thể ngửi thấy, có thể tưởng tượng được nó thơm đến mức nào, vừa rồi ta cũng phải nuốt nước miếng đó!
- Đúng vậy, thật muốn đi nếm thử chút mùi vị...
- Đừng có mơ tưởng, không đến phần của chúng ta đâu! Lo thủ vệ cho tốt đi... Nhưng cũng có chút kỳ quái a, thái độ cử chỉ vừa rồi của tên tiểu tử kia, nhìn thế nào cũng không giống hạng người bình dân...
Trong lúc hai người đang thì thầm nói chuyện, thì đám người vây xem cuối cùng cũng từ trong kinh ngạc lần lượt tỉnh táo lại.
- Mùi thơm vừa rồi... hắn chỉ là một tên bình dân, sao có thể làm ra loại mùi vị như vậy chứ... Hả! Ngươi làm gì đó?
Một người trong đó còn đang tỏ ra nghi hoặc khó có thể tin nổi, thì người bên cạnh hắn đã xoay người, nhanh chóng rời đi.
Không riêng người này, những người khác cũng đều nhanh chóng xoay người rời đi, dường như sợ sẽ bị chậm mất nửa bước vậy.
Chưởng quỹ của hai nhà biết được Giang Tinh Thần kia, lúc này lại không có động tĩnh gì, vẫn đang sững sờ, sắc mặt chuyển từ kinh ngạc sang nghi ngờ, lại từ nghi ngờ sang áo não, cuối cùng một cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, gần như đồng thời giơ tay lên, vỗ vào mặt tên tiểu nhị bên cạnh.
- Khốn kiếp! Đây là tên lừa gạt sao, ngươi có biết, nếu hôm qua giữ hắn lại, hiệu ăn chúng ta sẽ thăng quan tiến chức như diều gặp gió hay không?!
Lúc này bọn họ đã hối hận muốn đứt ruột, một đống lớn hoàng tinh tệ đưa tới trước cửa, cứ như vậy bay mất.
- “Đúng là tự chửi mình mà, hôm qua không phải lão già khốn kiếp ngươi cũng nói hắn là tên lừa gạt hay sao...”
Tiểu nhị bụm mặt, nước mắt lưng tròng, trong lòng thầm mắng, nhưng cũng không dám nói ra, ngược lại còn lộ ra nụ cười a dua.
- Chưởng quỹ, ngài đừng nóng giận, lát nữa chúng ta lại đi tìm hắn... Ai da!
Tên tiểu nhị mới nói được nửa câu, đã bị chưởng quỹ đạp một phát ngã xuống đất.
- Tìm hắn? Ngươi có biết những người vừa rồi đi đâu không? Chính là đi về bẩm báo lại, một lát nữa ông chủ các hiệu ăn lớn đều sẽ tới đây đó! Có hai hiệu ăn lớn Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu, ngay cả chén canh chúng ta cũng không có mà húp...
Mắng xong, hai gã chưởng quỹ cũng xoay người rời đi, mặc dù biết hy vọng mong manh, nhưng bọn họ vẫn phải quay về bẩm báo, đây chính là vấn đề thái độ, nếu ông chủ trách tội xuống, dù có đổ tất cả trách nhiệm lên đầu hai tên tiểu nhị cũng vô ích.
Trong chốc lát, trước cửa Tử Kinh Dong Binh Đoàn trở nên vắng lạnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại những thương hộ quý tộc bên ngoài đến, ánh mắt bọn họ cũng bắt đầu sáng lên, vừa nghĩ tới loại mùi vị vừa rồi, trong miệng không khỏi tứa ra nước miếng...
Tại nơi đóng quân của Tử Kinh Dong Binh Đoàn, trong sân bay lên mùi thịt thơm nức, mười mấy tên đại hán đang nhìn chằm chằm về phía một gian phòng, không ngừng chép chép miệng, hầu kết trượt lên trượt xuống, tiếng bụng sôi òng ọc vang lên không ngừng.
- Lão tứ, các ngươi nói lần này lão đại có hài lòng hay không?
Một gã đại hán râu quai nón ở ngoài cùng bên phải thấp giọng lên tiếng.
Bên cạnh hắn, một thanh niên vóc người khá gầy gò vừa chép miệng vừa nói:
- Chắc sẽ lại không hài lòng, làm gì có thứ thịt nào mà không có mùi tanh chứ... Nhị ca, nếu không ngươi đi hỏi thử, nếu lão đại không hài lòng, thì mau lấy cái hũ nhỏ kia ra đây!
Tên đại hán vung tay lên, “bộp” một cái tóm lấy cổ lão tứ, cười gằn nói:
- Tiểu tử, muốn chơi ta sao, muốn ăn thịt sao không tự mình ra mặt, mà lại sai ta đi trêu chọc lão đại...
Nói rồi hắn liền khoát tay một cái, lão tứ “vèo” một cái bay tới căn phòng kia, đụng vào khung cửa đánh “bịch” một cái.
Lão tứ mặt mày nhăn nhó, nghiêng đầu lại, liền thấy được nhị ca cùng đám đại hán kia đang âm hiểm cười hắc hắc, trông vô cùng không có nhân phẩm.
- Chuyện gì?
Trong phòng truyền ra một giọng nói không vui.
- À...!
Lão tứ rụt cổ lại, thoáng nhìn về phía sau, thấp giọng nói:
- Lão đại! Nhị ca sai ta đến đây hỏi ngươi, nói nếu ngươi không hài lòng, thì mau lấy cái hũ nhỏ...
- Lão nhị, con mẹ tên khốn kiếp hắn ngứa da đúng không...
Một giọng nói bạo nộ từ trong phòng truyền ra.
- Ầm!
Trong nháy mắt, mười mấy tên đại hán trên sân biến mất, chỉ còn lại có nhị ca ngây ngốc đứng đó, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Thật lâu sau, khi thấy tiếng mắng kia sau khi truyền ra cũng không có động tĩnh gì, lúc này tên nhị ca mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó liền gầm lên giận dữ:
- Lão tứ, ta muốn giết ngươi...
Không giống với cảnh ồn ào huyên náo ngoài sân, lúc này trong phòng rất an tĩnh, một nữ tử làn da trắng nõn, gương mặt như tranh vẽ, tràn đầy khí tức nho nhã đang gắp ra một khối xương sườn từ cái hũ nhỏ, đưa đến bên miệng, sau đó mở miệng lộ ra hàm răng đều đặn nhẹ nhàng cắn miếng thịt, từ từ nhấm nháp, trông vô cùng ưu nhã.
Nữ nhân áo đỏ ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt tỏ ra hơi khẩn trương, còn có chút hưng phấn.
Giang Tinh Thần đứng ở cửa, chăm chú nhìn nữ nhân áo đỏ, hắn không ngờ rằng, đoàn trưởng Tử Kinh Dong Binh Đoàn lại là một nữ nhân.
Một lát sau, mỹ nữ có khuôn mặt như tranh kia đã ăn xong khối xương sườn, lại gắp thêm một miếng từ trong cái hũ ra.
- Uyển Nhu! Thế nào, không có mùi tanh chứ?!
Lúc này nữ nhân áo đỏ liền hỏi.
- Không có!
Uyển Nhu ngẩng đầu, nở nụ cười với nữ nhân áo đỏ, nhẹ nhàng nói:
- Mùi vị rất thơm, Hồng Tiêm, ngươi cũng nếm thử chút đi!
Nữ nhân áo đỏ nghe vậy, bất thình lình nở nụ cười, tỏ ra hết sức phấn khích:
- Ha ha ha ha... Uyển Nhu, rốt cục ngươi cũng có thể ăn thịt, ngươi người yếu tật xấu, cuối cùng cũng có thể bồi bổ rồi!
Nói rồi, nàng liền tiến lên một bước, há mồm cắn trọn miếng xương sườn Uyển Nhu gắp ra cho vào miệng, sau đó nhìn nàng mỉm cười.
Giang Tinh Thần ở phía sau thấy vậy, không nhịn được hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Hai người này không phải là... kiểu người kia chứ?!
- Ưm, ngon quá, mùi vị quả thật không tồi!
Mạt Hồng Tiêm nhả cục xương ra bàn, rồi quay đầu nói với Giang Tinh Thần:
- Tiểu tử, ngươi thật sự có tài, món sườn hầm ngươi làm ra này, đầu bếp của những hiệu ăn kia đem ra so sánh chỉ đáng vứt đi, món thịt bọn họ làm, Uyển Nhu hơi ngửi một chút đã khó chịu muốn ói rồi!
- Mạt đoàn trưởng quá khen!
Giang Tinh Thần nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Mạt Hồng Tiêm bị nụ cười của Giang Tinh Thần khiến cho hơi thất thần, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, rồi bất bất ngờ bước tới trước mặt, đưa tay nâng cằm hắn lên:
- Tiểu tử, nụ cười thật đẹp đó!
- Ách!
Giang Tinh Thần đã hoàn toàn rối loạn, hắn không thể ngờ được Mạt Hồng Tiêm lại hành động như vậy, liền chết trân tại chỗ.
Uyển Nhu ở phía sau cũng trợn tròn mắt, tỏ ra không thể tin nổi.
- Ha ha ha ha...
Thấy Giang Tinh Thần trở nên ngây ngốc, Mạt Hồng Tiêm tỏ ra vô cùng đắc ý, lại phát ra tiếng cười hào sảng, rồi buông cằm Giang Tinh Thần ra, liên tục vỗ vỗ bờ vai của hắn, bất chợt lại hỏi:
- Ngươi không phải là bình dân phải không?
- Hizz!
Giang Tinh Thần chỉ cảm thấy bả vai nóng hừng hực, đau đến nghiến răng nghiến lợi:
- “Bà cô vãi cả ra này chính là một nữ hán tử mà, không đúng, là đàn ông chân chính mới phải...”
Hắn vội vàng lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Mạt Hồng Tiêm, rồi nở nụ cười, đáp:
- Trước kia không phải bình dân, sau đó phụ thân bị điều ra ngoài tiền tuyến rồi mất tích, ba năm sau ta vừa không kích hoạt được Nguyên Tuyền, vừa không có bất kỳ công trạng gì, cho nên bị tước đi thân phận quý tộc!
- Vậy sao?!
Mạt Hồng Tiêm gật gật đầu, chợt nói:
- Chẳng trách ta thấy lời nói cử chỉ của ngươi, cũng không giống với hạng người bình dân, hoàn toàn không có dáng vẻ hèn mọn... Nhưng cho dù bị tước mất thân phận quý tộc, cũng không đến mức ngươi sa sút thành bộ dáng như vậy chứ? Ngay cả quần áo đàng hoàng cũng không có.
Nghe vậy, Giang Tinh Thần mới biết, thì ra người ta hoài nghi thân phận của mình, vừa rồi Mạt Hồng Tiêm làm như vậy, là muốn bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng mà nói thật ra.
- Chẳng trách vừa rồi Mạt Hồng Tiêm cầm cái hũ nhỏ biến mất một lát, hẳn là đi nghiệm độc rồi!
Giang Tinh Thần thầm rùng mình, lúc này hắn mới ý thức được, cách làm của mình lỗ mãng biết bao, cứ phăm phăm xách thức ăn vừa làm xong đưa tới cửa, biểu hiện lại không phù hợp với thân phận, bảo sao không bị hoài nghi. Nếu không phải vì Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu hài lòng với món sườn hầm của mình, e là đã sớm bị cho là có mưu đồ bất chính, bị bắt đi rồi.
Giang Tinh Thần trầm ngâm một lát rồi mới trả lời câu hỏi của Mạt Hồng Tiêm:
- Một thời gian trước, ta vì kích hoạt Nguyên Tuyền đã bán đi tất cả những thứ đáng tiền trong nhà để mua dược vật... Kết quả cũng không thể thành công!
Uyển Nhu ở phía sau khẽ nhíu đôi mày như vẽ lại, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi cũng không cần quá để ý, chỉ bằng bí phương khử mùi tanh trong thịt của ngươi, sau này cuộc sống cũng sẽ không kém!
Giang Tinh Thần lắc lắc đầu:
- Ta đoán bên ngoài có không ít hiệu ăn đang nhìn chằm chằm ta, chỉ cần ta từ nơi này đi ra ngoài, bí phương kia rất có thể sẽ không còn là của ta nữa, cho nên...!
Giang Tinh Thần nhìn Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu, hơi chút do dự một chút, rồi ánh mắt hiện lên vẻ quả quyết nói:
- ...Cho nên ta muốn bán phương pháp này cho Tử Kinh Dong Binh Đoàn, hơn nữa sau này bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài. Nếu như Mạt đoàn trưởng nắm giữ bí phương này, hợp tác với hiệu ăn... chắc cũng là một khoản lợi nhuận không nhỏ!
Đồng tử Mạt Hồng Tiêm hơi co lại, nàng vốn cũng không nhắm vào bí phương này, nhưng đề nghị của Giang Tinh Thần lại khiến cho tim nàng đập thình thịch. Phương thức hợp tác cùng hiệu ăn này, tuy rằng không so được với việc săn giết những dã thú hung mãnh như Kiếm Tích Trư, một lần đã thu được 10 ngàn hoàng tinh tệ, nhưng lại thắng ở lâu dài, một năm, hai năm, vài năm sau, đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.
- Ngươi không sợ ta sẽ cưỡng đoạt, không trả tiền cho ngươi sao?
Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu liếc nhìn nhau một cái, sau đó cười hỏi Giang Tinh Thần.
- Ha ha ha!
Giang Tinh Thần tỏ ra vô cùng phóng khoáng, mỉm cười nói:
- Đoàn lính đánh thuê trọng yếu nhất chính là danh dự, với danh vọng hiện tại của Tử Kinh Dong Binh Đoàn, Mạt đoàn trưởng có thể không tin người khác, nhưng ta đương nhiên tin tưởng...
Bề ngoài hắn tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh, tuy ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng trong lòng hắn lại lại không có chút nắm chắc nào. Song hắn cũng không quá lo lắng, cùng lắm thì phương pháp trừ khử mùi tanh của hắn không thể kiếm được tiền mà thôi, còn 300 hoàng tinh tệ kia Mạt Hồng Tiêm tuyệt không sẽ quỵt nợ.
Mạt Hồng Tiêm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Tinh Thần, trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, không khí có vẻ hơi ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, khi nhịp thở của Giang Tinh Thần đã trở nên hơi gấp gáp, Mạt Hồng Tiêm mới chợt cười lên ha ha, rồi gật đầu nói:
- Lát nữa ngươi nói lại phương pháp cho ta biết, những chuyện khác ta sẽ phụ trách, lợi nhuận chúng ta chia đều... Cho dù ngươi bán bí phương cho ta xong coi như hết chuyện, nhưng Mạt Hồng Tiêm ta sẽ không chiếm lợi của một bình dân... Những hiệu ăn kia ngươi cũng không cần lo lắng, lời nói của ta bọn họ không dám không nghe!
Ánh mắt Giang Tinh Thần toát ra vẻ kinh ngạc, kết quả này vượt ra rất xa khỏi dự liệu của hắn, vừa rồi hắn nói như vậy, vốn muốn lấy lui làm tiến, đánh bạc xem thử tính tình Mạt Hồng Tiêm như thế nào! Nhưng hắn không ngờ rằng người ta lại trực tiếp phân cho hắn một nửa lợi nhuận, điều này khiến cho hắn có cảm giác như mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử vậy.
- Vậy vất vả cho Mạt đoàn trưởng rồi...
Giang Tinh Thần lập tức khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt của hắn cũng không có quá nhiều dao động, như vậy sẽ khiến cho người ta coi thường mình. Nhưng trong lòng hắn lại đang khoa tay múa chân vui sướng, lúc này hắn quả thực đang rất thiếu tiền.
- Tốt! Phần sống lưng Kiếm Tích Trư ngon nhất vẫn còn giữ lại cho ngươi đó, vốn định giữ lại cho Uyển Nhu, nhưng hôm nay coi như là chúc mừng chúng ta hợp tác thành công, để xem tài nấu ăn của ngươi ra sao...
Mạt Hồng Tiêm vừa nói, lại vừa giơ tay lên.
- Oái!
Giang Tinh Thần vừa thấy nàng lại định vỗ bả vai mình, liền hoảng sợ vội vàng tránh ra, thầm mắng to:
- "Giết người! Bà này tuyệt đối là một người bạo lực! Cô gái Uyển Nhu kia hẳn là đã bị...”
Trong đầu Giang Tinh Thần mang theo đầy tà niệm, như con thú nhỏ bị dọa sợ, “vèo” một cái mở cửa lao ra ngoài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.