Vài ngày nữa là Bạch Noãn tròn mười tám tuổi cũng là thời điểm Lục Giản ra tay, gϊếŧ chết nàng lại mang nàng về Tu La với thân phận là tân nương tử của hắn.
Hiện tại mọi lúc nhìn thấy nàng, hắn đều không rời mắt được, bởi vì nàng là Bạch Noãn hay là bởi vì gương mặt của nàng quá giống người đó.
Lục Giản không hề có ý nghĩ hai người là một bởi vì lúc đó Tiểu Thuần vì đỡ cho hắn một nhát dao luyện ra từ cốt đan mà mất hết hồn phách đến cả tro tàn cũng không để lại.
Hắn đã cử Lạc Dật trong thời gian qua đi tìm kiếm thu nhập nhưng đến nay vẫn chẳng có gì, hắn đã sớm tuyệt vọng gọi Lạc Dật trở về.
Lại không ngờ người hắn muốn quên đi lại bằng dáng vẻ của Bạch Noãn mà xuất hiện.
"Ca ca huynh nghĩ gì mà thất thần như thế"
Nàng đã quơ tay mấy lần nhưng hắn vẫn không để tâm, đến lúc nghe thấy giọng liền thoát ra khỏi suy nghĩ.
"Ta cũng không phải ca ca ruột của nàng, gọi ta là Lục Giản"
Cứ thẳng thừng như vậy sao
Dù sao bây giờ Lục Giản cũng không gọi nàng là muội muội.
Chỉ là từ nhỏ nàng đã quen gọi hắn là ca ca lúc đó là đơn thuần nhưng giờ đây gọi như vậy chính là để che giấu tâm tư của bản thân.
Chỉ sợ nàng gọi tên hắn liền bị hắn phát hiện ra tình cảm của mình cho nên vẫn luôn dè chừng.
"Cửa tiệm của nàng làm ăn không tồi"
Lượt khách ra vào xem ra rất ổn định, mấy năm nay cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-tu-cua-diem-de/457670/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.