“….Tân nương mới gả
Tân nương mới gả
Trên kiệu đỏ là tân nương
Nước mắt lưng tròng, qua núi đồi
Dưới chiếc khăn voan,
Đừng mỉm cười…” (1)
Bài đồng dao trên vốn là do bà nội hay hát cho tôi nghe hồi tôi còn nhỏ, bà bảo đó gọi là tục ‘Minh hôn’, tức là tân nương sẽ được gả cho một người đã mất làm vợ, khi đó bà còn cười đùa bảo tôi rằng thể chất tôi đặc biệt, chưa biết chừng sau này sẽ bị bắt đi minh hôn cho người ta. Đương nhiên là lúc đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu minh hôn nghĩa là gì, thấy bà cười cho nên cũng cười theo.
Sau này bà mất, tôi cũng không còn nghe lại về câu chuyện đó nữa. Tôi cứ tưởng rằng, cái gọi là ‘minh hôn’ chỉ là do những người già bịa ra để dọa lũ trẻ con chúng tôi khi đó, nào ngờ, sau này chuyện đó thật sự xảy ra với tôi.
Tôi bị bắt cóc!
Bắt đi minh hôn!
Tôi tự cảm thấy bản thân mình không phải loại quốc sắc thiên hương gì, thế nhưng vẫn không thoát khỏi tầm ngắm của bọn buôn người.
Khi nãy trên đường đi làm về, bỗng dưng tôi thấy trời đất tối sầm, khi tỉnh lại thì đã ở trên kiệu hoa này, trên người mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, bên tai còn văng vẳng tiếng hát của bà mối:
“…Mười tám tháng giêng
Ngày lành tháng tốt
Nhấc cao lương
Vai gánh hồng trang
Mỗi thước là một nỗi hận
Vội vã cắt đoạn
Bỏ chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-thu-12/2835770/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.