Chương trước
Chương sau
Sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, Liên Trì độtnhiên cúi thấp đầu, ghé sát vào mặt Tang Ca, hé miệng ngậm lấy cánh môi củanàng.

Những lời phía sau của nàng đều bị hắn nuốtvào trong bụng, Tang Ca sững sờ còn chưa phản ứng lại được. Nhưng Liên Trì đã cẩnthận dùng lưỡi tách răng môi nàng ra, sau đó rụt rè thăm dò trong khoang miệngnàng, tiếp đó quấn lấy lưỡi của nàng cùng dây dưa.

Đứng trước tình huống liên tục bị áp đảo nhưthế, tính hiếu thắng của Tang Ca nhất thời nổi lên, nàng chủ động vòng tay quacổ hắn, khẽ cử động lưỡi mong dành lại thế chủ động.

Bàn tay Liên Trì đang đặt như eo nàng bắt đầukhông an phận, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của Tang Ca. Lực đạohắn dùng vừa đủ khiến Tang Ca thoải mái không kìm được tiếng rên rỉ của mình.

Hơi thở của Liên Trì càng trở nên nặng nề, hắnrời khỏi môi nàng, bắt đầu hôn khắp gương mặt của Tang Ca, bắt đầu từ vầngtrán, tới đôi mắt, tới mũi… Sau đó lại tiếp tục quay về môi dây dưa cùng TangCa.

Nàng có thể cảm giác được bàn tay đặt trên eomình của Liên Trì đang nhẹ nhàng tháo thắt lưng của nàng ra.

Tuy rằng suy nghĩ của Tang Ca từ lâu đã bịLiên Trì hôn thành một mớ hỗn độn, nhưng giây phút thắt lưng được tháo xuống,nàng bỗng nhiên tỉnh táo tới lạ thường.

Nàng thở hổn hển tranh thủ lúc hắn cúi đầu hônlên cổ mình vội vàng dùng tay túm chặt lấy bàn tay của hắn, không cho hắn làmloạn. Sau đó mới nói: “Đừng… Đừng như vậy…”

Bàn tay Liên Trì khẽ cứng lại, sau đó rất nghelời đổi vị trí tay qua sau gáy nàng. Tang Ca thấy hắn nghe lời như vậy không khỏithở phào một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng. Nếu ban nãy Liên Trì cứng đầu muốn tiếptục, nàng cũng không biết phải làm thế nào nữa, cũng may… Cũng may…

Nhận ra Tang Ca không tập trung, Liên Trì khẽcắn nhẹ lên vai nàng một cái. Thần trí đang bay bổng của nàng lập tức bị kéo về.

Bấy giờ nàng mới nhận ra, hai người đang ởtrong tư thế rất mập mờ. Không biết Liên Trì đã đè nàng xuống giường từ lúcnào, hiện hắn đành ghé sát vào người Tang Ca, chăm chỉ để lại từng dấu đỏ trêncổ nàng. Nàng cảm thấy hơi khó thở, cũng cảm thấy may mắn vì Liên Trì không đặttoàn bộ trọng lượng lên người nàng, nếu không nàng nhất định sẽ bị hắn đè chếttheo nghĩa đen!

Liên Trì đang hôn nàng say sưa bỗng nhiên dừnglại, đứng dậy có ý muốn ra ngoài.

“Chàng đi đâu vậy?” Trước ngực bỗng nhiên bẫngđi, Tang Ca cảm thấy có hơi trống trải, không nhịn được hỏi.

“Ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”

Tang Ca cảm thấy giọng nói của hắn có hơi đènén, giống như đang phải chịu đựng thứ gì đó. Nàng không khỏi lo lắng: “Chàngkhông sao chứ?”

Lúc này Liên Trì đã đi ra tới cửa, nghe nàngnói như vậy, bước chân hắn hơi dừng lại, sau đó mới quay đầu nói với Tang Cađang nằm trên giường: “Ừ.”

Hắn nói sẽ nhanh chóng trở về, quả thật là rấtnhanh sau đó đã trở lại. Khi hắn ôm bản thân mình thêm lần nữa, Tang Ca cảm thấyda thịt hắn mát lạnh, hoàn toàn khác với làn da nóng bỏng của nàng, nàng hỏi:“Chàng đi tắm nước lạnh à?”



Nàng chỉ nghe tiếng Liên Trì ừ hử một tiếng:“Nếu không lấy lại chút bình tĩnh, ta sợ bản thân mình không nhịn được…”

Gương mặt Tang Ca lập tức đỏ hồng, ‘nhịn’ ởđây có nghĩa là gì, cả nàng và hắn đều rõ ở trong lòng.



Sáng hôm sau, hiếm khi nào mà Liên Trì lại dậymuộn hơn nàng. Tang Ca không nỡ đánh thức hắn, cho nên dù đã trời đã rất sáng rồi,nàng vẫn im lặng ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Liên Trì.

Tuy rằng đã nhìn tới quen thuộc, nhưng chưabao giờ Tang Ca cảm thấy Liên Trì lại tuấn tú như lúc này. Đôi mày anh tuấn hơicau lại, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Quả nhiên là không phụ gương mặtđáng yêu khi nhỏ của hắn!

Tang Ca lấy ngón tay của mình đặt lên vị trími tâm đang cau chặt của hắn, khẽ xoa với ý đồ muốn mi tâm giãn ra, nàng nhẹ giọnglẩm bẩm: “Đừng cau mày, sẽ xấu đấy.”

Không biết có phải Liên Trì thật sự nghe thấylời nàng hay không, vậy mà mi tâm của hắn lại giãn ra thật.

Tang Ca không nhịn nổi cười khúc khích. Tiếngcười của nàng không may lại đánh thức Liên Trì còn đang say giấc, hắn mở mắtnhìn thấy gương mặt như hoa đầy ý cười của nàng, tâm trạng bỗng tốt hẳn lên, vừađịnh nói chuyện đã bị nàng hôn trộm một cái lên khóe miệng.

Tang Ca đắc ý nói: “Ta đánh dấu rồi, từ bây giờchàng đã là người của ta, nếu còn dám dối gạt ta, ta sẽ cho chàng biết tay!”

Khóe miệng Liên Trì không kìm được cong lên. Hắnđáp: “Được.”

Tang Ca đang nở nụ cười đắc thắng bỗng nhiên mặtmũi nhăn nhó, sau đó lại đưa tay lên nhẩm tính điều gì đó.

Liên Trì vòng tay ôm eo nàng, vùi đầu vào bụngnàng, dùng giọng mũi nói: “Nàng tính toán điều gì vậy?”

“Ta đang tính thử xem nên dùng thân phận nàocho chàng xuất hiện để cưới ta.”

“Cưới nàng?” Liên Trì sửng sốt.

Nghe hắn thắc mắc như vậy, Tang Ca lập tức caumày không vui: “Chẳng lẽ chàng không muốn cưới ta?”

“Đương nhiên là không phải…” Liên Trì dụi dụiđầu vào eo Tang Ca, hơi ngừng một lát mới nói tiếp: “Chỉ là ta chưa từng nghĩ tớicó một ngày nàng sẽ bảo ta cưới nàng. Mọi chuyện cứ như giấc mơ vậy.”



Cứ mỗi khi hắn dùng giọng điệu này nói chuyện,nàng lại cảm thấy đau lòng không thôi: “Không phải là mơ, đây là thật. Hai tađã có tiếp xúc da thịt, cho dù chàng không muốn lấy ta cũng nhất định phải lấy!”

Mấy chữ ‘tiếp xúc da thịt’ này nàng nói rất nhỏ,Liên Trì phải lắng tai lắm mới có thể nghe được.

Hắn phì cười, vui vẻ nói: “Ừ, ta sẽ cưới nàng.Sẽ cho nàng một hôn lễ hoành tráng nhất lục giới.”

Nhưng hắn cũng không thấy nàng đáp lại, còn tưởngnàng không hài lòng, vội vàng nói: “Sao thế?”

Hồi lâu sau mới nghe thấy Tang Ca lí nhí đáp:“… Như vậy thì tốn kém quá!”

Liên Trì: “…”

Chưa đợi Liên Trì đáp lại, nàng đã lo lắngnói: “Nhưng cô cô và cô phụ của ta rất khắt khe với phu quân của ta. Nếu nhưkhông phải quyền cao chức trọng chỉ sợ hai người không đồng ý…”

“Thế nào mới là quyền cao chức trọng?” LiênTrì rất nghiêm túc học hỏi. Hắn thầm nghĩ, nếu cô cô và cô phụ của nàng đã có ýđịnh kén rể như vậy, vậy thì sau khi hắn tỉnh lại, việc đầu tiên phải làm chínhlà vào triều làm quan rồi?

“Ùm…” Tang Ca nghĩ nghĩ một lát, sau đó mới rụtrè nói: “Chí ít phải được như Cơ Diệp.”

Trong lúc vô tình, Cơ Diệp đã trở thành mụctiêu để Liên Trì vươn tới. Nhắc tới Cơ Diệp, Liên Trì không khỏi nhớ tới chuyệnhôm qua nhìn thấy. Nếu như đã biết Tang Ca không có tình cảm với hắn, thế thìcũng không cần nương tay với hắn nữa.

Liên Trì âm thầm suy tính phải làm thế nào mớicó thể trừ khử Cơ Diệp một cách thần không biết quỷ không hay…

Về phần Cơ Diệp, khi đó hắn đang ngồi chờ TangCa trong đình bên hồ sen. Vừa mới định rót chén trà để uống đã hắt xì một cái.Cơ Diệp xoa xoa mũi, thầm đoán xem rốt cuộc là tên tiểu tử nào đang tính kế saulưng mình.

Trong lúc đó, Liên – Tiểu tử tính toán saulưng – Trì đang hết lời khuyên Tang Ca không cần xuống bếp vì mình. Chả là lúcsáng khi vừa tỉnh dậy, Tang Ca đột nhiên nghĩ tới lâu nay toàn là Liên Trì nấucho mình ăn, vậy nên hôm nay nàng nổi hứng muốn nấu cho hắn một bữa.

Nhưng Liên Trì đã được thỉnh giáo tài nghệ củanàng vào tối qua, sao còn dám để nàng xuống bếp bữa.

Khuyên nửa ngày trời, cuối cùng phải hứa đưanàng đi thả đèn hoa đăng Tang Ca mới chịu nghe lời để Liên Trì xuống bếp như mọikhi.

Nhà bếp ở tẩm điện Tang Ca đặt ở một nơi riêngbiệt, bình thường ngoài Liên Trì và Vân Tâm chẳng còn ai bước vào. Thế mà khônghiểu hôm nay có chuyện gì, đám tì nữ lại vây chật kín nhà bếp.

Lúc thì bịa lý do vào lấy muối, lúc thì đun nước…Có tì nữ còn bạo gan hơn, lấy hẳn lí do là người quản lý việc bếp núc trong Ma cung,bước vào nói chuyện với Liên Trì nhằm tìm ra danh tính của vị công tử anh tuấnnày!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.