Nếu cô là “Nữ nô” đầu tiên của anh, điều này chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến cô. Vậy tại sao trải qua mấy ngày nay, anh lại càng ngày càng lạnh nhạt, cô thật sự giống như đầy tớ "Chân chính", mà anh là chủ nhân cao cao tại thượng, không còn nồng tình mật ý như trước kia nữa.
Lỗ Lạp lặng lẽ vào cửa, chú ý tới cảnh tượng Vũ Tiệp len lén nằm bò trên bệ cửa sổ, nhìn thủ lĩnh ngồi trên xe Cáp Đức lái đi. Liên tục nhiều ngày, "Abraham" vẫn còn đang chữa thương, Thiên Uy lại tương đối cố chấp không muốn cưỡi những con ngựa khác, dứt khoát quá giang xe đi làm, kiểu chủ nhân này thật là —— rõ ràng không phải là "Abraham" chở anh thì không thể, rồi lại phát điên lên quất con ngựa yêu mình yêu thích.
"Vũ Tiệp, đang nhìn cái gì?" Lỗ Lạp thức tỉnh cô.
Cô chợt quay đầu, ngượng ngùng cười cười. "Không có, đang phơi nắng ——"
"Phơi nắng?" Lỗ Lạp cười khanh khách. "Mặt trời trong sa mạc, cô chỉ cần phơi ba phút bảo đảm sẽ bị cảm nắng ngay, hiện giờ nhiệt độ bên ngoài đang là bốn mươi độ đấy! Tới đây! Tôi giúp cô thay quần áo!"
"Thay quần áo?" Vũ Tiệp phờ phạc rã rượi nói. "Đừng! Dù có ăn mặc thế nào đi nữa, bây giờ anh ấy ——" Bây giờ ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn cô nữa mà! Đáy lòng cô nổi giận nói.
"Vậy tại sao cô không chủ động “làm lành” với anh ấy trước?" Lỗ Lạp cười chỉ cô. "Thủ lĩnh là thân phận gì chứ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-nong-bong/2177103/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.