“Nếu như, tôi………. Không tìm ra cách nào, tôi sẽ không còn được gặp lại chàng nữa, tôi cũng biết phóng hỏa là tội chết……”
Hồi tưởng lại chuyện cũ, lời nói của cô có đôi chút ngắt quãng. “Nhưng mà, không phóng hỏa đốt chùa, sao chàng có thể tới dập lửa cứu người? Sao tôi có thể gặp được chàng nữa….. Coi như để gặp chàng một lần mà phải trả cái giá đắt bị lửa thiêu chết, tôi cũng vẫn cam tâm tình nguyện, không oán không hối……”
Cô vừa nói vừa nắm thật chặt chiếc vòng ngọc bội.
“Em…….” Thiên Uy cau mày, đôi tay nắm chặt, huyệt Thái dương không ngừng giật. “Hắn ta là ai?”
Anh cắn răng hỏi.
“Chàng……” Vũ Tiệp im im lặng lặng, nhưng sự yên lặng không một tiếng động đó đã tự nhiên tiết lộ tất cả. Hắn nhất định là người đàn ông mà cô ấy ái mộ.
Thì ra cô ấy đã sớm có đối tượng trong lòng? Giọng nói nổi đóa của Thiên Uy lại truyền tới. “Em thương hắn, phải không? Nhất định là em rất thích hắn, bằng không sẽ chẳng liều mạng đi phóng hỏa? Em chỉ một lòng si mê hắn sao?” Anh vẫn còn chưa chết tâm, ép hỏi.
“Dĩ nhiên.” Vũ Tiệp thản nhiên trả lời không hề do dự. “Tôi đã từng thề, cả đời này tuyệt không thay lòng, chàng chính là tình cảm chân thành duy nhất, mặc kệ có thể cùng chàng thành đôi hay không, trong lòng tôi đã không còn cách nào dung nạp người thứ hai.” Càng về sau, giọng điệu của cô càng trở nên ngượng ngùng. “Mặc dù bây giờ tôi không biết chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-nong-bong/2177078/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.