“Thủ lĩnh……” Trong lòng ông ta run sợ, tiếng nói cũng trở nên thật nhỏ.
Thiên Uy không biến sắc, chỉ dùng khẩu hình truyền đạt, ý là muốn tìm ‘nữ nô’, mau…. Tìm ‘nữ nô’……. Harder gật đầu, lập tức xoay người nhảy lên lưng ngựa, dùng hết sức lực và tốc độ để khẩn cấp chạy về bên trong thành bảo.
Vũ Tiệp đang đứng trước gương, ‘mắt to trừng mắt nhỏ’ với nó.
Đã nhiều ngày như vậy, cô cảm thấy cái gương thật sự là thiên biến vạn hóa. Hỉ nộ ái ố của cô, cái gương đều phản ánh được, thật kỳ diệu! Thật là không thể tưởng tượng nổi!
Ở quê hương của cô chỉ có gương đồng, tại sao thứ ‘đồ’ này lại có thể phản chiếu từng hành vi cử chỉ của cô?
‘Đồ’ này tên gì nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại cách Đông Vương Thiên Uy phát âm. “Cái…… gương……” cô thử bập bẹ nói tiếng A-rập.
Rốt cuộc thì chỗ này là chỗ nào đây? Không phải là cô chưa từng suy đoán, nhưng lại thiếu mất động lực để tìm kiếm sự thật. Sau trận hỏa hoạn đó, may mắn được người hiển hách phi phàm như anh tới cứu trong lúc mành chỉ treo chuông, nếu không thì cô đã bị thiêu chết tươi rồi. Tìm được đường sống trong chỗ chết, hôm nay trái tim cô chỉ còn là một mảnh mờ mịt.
Mặc dù ban đầu đã ôm quyết tâm ngọc đá cùng vỡ, chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt người thương mà không tiếc phóng hỏa, càng không sợ phải dùng mạng mình để đổi. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại cảm thấy lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-nong-bong/2177070/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.