Hai mẹ con Tứ cô nương đều là người không được chào đón, cho nên cho dù lão thái thái tới cũng chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Tử An một cái liền không hề nhắc đến nữa.
Thẩm Tử An cũng thật nhàn hạ, không có việc gì thì giúp Tứ cô nương làm chút việc, hoặc là nói nhức đầu rồi đến phòng chứa củi đi bắt con chuột. Bởi vì cách phòng ngủ xa, nên nơi này chuột cũng nhiều. Chỉ là, cũng sắp một tháng, lá Phong này đã có một đường biến thành màu đỏ, chuột cũng sắp bị bắt hết rồi.
Hôm nay, canh chừng nửa ngày cũng không thấy một con xuất hiện, Thẩm Tử An có chút mất mát.
Mà Tề mụ lại nhìn ra vài phần không đúng, nhìn Thẩm Tử An nửa ngày liền chui vào trong phòng nhỏ giọng thận trọng nói với Tứ cô nương: "Nô tỳ nói cô nương a, tuy nói An tỷ nhi sau khi tỉnh lại tính tình hoạt bắt hơn không ít, thế nhưng khi buồn bực lại vào phòng chứa củi ngồi chồm hổm là chuyện gì a. Hơn nữa. . . . . ."
Tứ cô nương cau mày nói: "Hơn gì nữa?"
"Hơn nữa ngài không có chú ý sao? Nhị tiểu thư đứng ở trong phòng củi, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay, sau đó giống như con mèo rửa mặt, còn nữa, buổi tối luôn luôn nghe thấy nàng ngáy ngủ, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng nghe thế nào cũng giống thanh âm con mèo ngáy ngủ mà nô tỳ nuôi ở nông thôn."
Tứ cô nương bật cười vui vẻ, nói: "Tiểu cô nương gia ngủ không được thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-moi-ga/2223673/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.