Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Vết thương của An Liệt Ninh đã hồi phục trong một tuần, dưới sự theo dõi và giám sát tận tình của đội ngũ y tế không chỉ khỏi hẳn, khí sắc còn tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Ngay cả khi An Liệt Ninh khó chịu với quá trình này, đội ngũ y tế cũng " tận tình" gửi cho y tất cả các loại thuốc bổ để nuôi dưỡng cơ thể của mình.
Mục đích cũng phi thường rõ ràng, chính là hy vọng hắn nhanh chóng tốt lên.
Sáng sớm hôm nay, đội ngũ y tế canh giữ trong phòng cuối cùng đã rời đi, khi An Liệt Ninh tỉnh dậy và nhận thấy điều đó, trong lòng có chút vui mừng.
Chỉ là phần mừng rỡ này còn chưa kéo dài bao lâu, lão quản gia vẻ mặt muốn nói lại thôi đi vào: " Thiếu gia, điểm tâm đã chuẩn bị xong. "
" Họ đi rồi?" Rõ ràng là đề cập đến đội ngũ y tế.
Lão quản gia gật gật đầu: " Đội y tế hôm nay rời đi, thiếu gia ăn điểm tâm trước đi. "
" Phụ thân ta đâu, có phải ông ấy vẫn còn giận ta hay không, trong khoảng thời gian này ông ấy cũng không đến thăm ta." An Liệt Ninh nhìn lão quản gia, rất quan tâm đến vấn đề này, thái độ của An Hùng đối với y bây giờ là rất quan trọng.
Cảm xúc mất tự nhiên từ đáy mắt lão quản gia hiện lên: " Thiếu gia, chủ nhân còn đang nghỉ ngơi, ngài ăn điểm tâm trước đi. "
" Được rồi." An Liệt Ninh gật đầu khiến lão quản gia thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Sau khi An Liệt Ninh ngồi ở bàn ăn sáng, lão quản gia nhẹ nhàng thở dài một tiếng: " Thiếu gia, Đội trưởng kiểm duyệt ở bên ngoài chờ, ngài..."
Nói đến phía sau ông có chút không nói được.
Đội trưởng kiểm duyệt chờ đợi bên ngoài cửa, mục đích là để làm điều gì, không cần phải nói chuyện chi tiết, An Liệt Ninh hiểu.
An Liệt Ninh lau miệng, không khóc nữa, sau khi cắt cổ tay lần trước, y đã hiểu rằng vấn đề này không phải tự sát là có thể được giải quyết.
Cũng không phải y chết thì mọi người có thể quên hết mọi chuyện.
Đặt khăn ăn xuống, An Liệt Ninh bình tĩnh nói: " Ta có thể gặp phụ thân không, ta có điều muốn nói với ông ấy."
Lão quản gia do dự: " Ta sẽ hỏi."
" Được."
Lão quản gia rời đi không lâu, lại trở về, đối mặt với An Liệt Ninh hàm chứa hy vọng, trong lòng nhẹ nhàng run lên, gật gật đầu: " Đội trưởng kiểm duyệt cho ngài mười lăm phút. "
" Được, cám ơn." An Liệt Ninh đã mặc quần áo xong, từ trong phòng đi ra, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Đội trưởng kiểm duyệt, nhẹ nhàng gật gật đầu, đi theo phía sau lão quản gia, đi về phía phòng ngủ An Hùng.
Trên đường An Liệt Ninh nhịn không được nói: " Phụ thân còn chưa dậy sao? "
Nếu không, nơi gặp mặt vì sao lại là phòng ngủ, mà không phải thư phòng. Điểm này có chút không giống phong cách làm việc của An Hùng.
Đi tới trước cửa phòng ngủ An Hùng, lão quản gia hơi cúi người: " Thiếu gia, ngài tự mình đi xem đi. "
Trong lòng An Liệt Ninh run lên, lông mày nhíu lại, đưa tay đẩy cửa ra.
Một mùi hương nồng nặc không phân biệt được mùi vị cụ thể xông vào mũi, sặc đến mức An Liệt Ninh hắt hơi, nhịn không khỏe, nhìn về phía An Hùng đang ngồi ở mép giường, nhẹ giọng gọi: " Phụ thân làm sao vậy? "
Nghe thấy một tiếng gọi này, An Hùng cố gắng áp chế thời kỳ xao động nâng đôi mắt sung huyết lên, nhìn tiểu Omega nhỏ đứng bên giường ông đỏ hốc mắt.
" Phụ ngài làm sao..."
An Hùng ngồi ở mép giường ngắn ngủi một tuần, đã gầy đến không còn hình dạng, mất đi hào quang ngày xưa, thoạt nhìn đặc biệt già nua suy yếu.
"An Liệt Ninh." Ba chữ đơn giản từ trong miệng oing truyền ra, làm cho ông thở hổn hển một hơi, " Cùng Đội kiểm duyệt rời đi đi. "
Nước mắt An Liệt Ninh không khống chế được chảy xuống, nhào tới quỳ gối bên đùi An Hùng.
Cho dù An Hùng từ trước tới nay đều lợi dụng y, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật đây là phụ thân của y. Lúc y còn nhỏ, cũng từng được quý trọng che chở lớn lên, y chưa từng hận ông ta, bởi vì muốn sống sót ở An gia, cũng chỉ có cường đại.
Sự tồn tại của An Hùng đối với An Liệt Ninh mà nói, là sùng bái nhìn lên ngọn núi lớn, nhưng hiện tại núi lớn của y hình như sắp sụp đổ.
" Phụ thân ngài làm sao, ngài làm sao có thể như vậy? Ngài không thoải mái ở đâu, ngài nói ra, con giúp ngài nghĩ biện pháp."
" Thời kỳ xao động, không có cách nào." An Hùng đè nén tinh thần trì đau đớn, đưa tay bắt lấy cổ tay Của An Liệt Ninh, " Đi theo Đội trưởng kiểm duyệt, An gia không thể ở lại nữa. "
" Nhưng phụ thân, con đi thì ngài làm sao bây giờ, thời kỳ xao động, thời kỳ xao động có thể đi Đào Hoa Viên tìm vị chủ tiệm kia. Phụ thân ngài mau sai người đi tìm vị chủ tiệm kia, người đó nhất định có biện pháp."
" Tìm qua rồi, người đó không phải hương liệu sư cao cấp, không giải quyết được." An Hùng lắc đầu, " Con là Omega Viện kiểm duyệt sẽ xử nhẹ, con nghe lời, phải sống thật tốt. "
Bốn chữ cuối cùng đâm vào trong lòng An Liệt Ninh, y rất rõ ràng, nếu hôm nay y rời đi cùng An Hùng lần này rất có thể chính là quyết biệt.
Giờ phút này, An Liệt Ninh không khóc nữa, giơ tay lau nước mắt trên mặt: " Phụ thân, ngài chờ con, con sẽ cứu ngài. "
" Không nên làm chuyện ngu ngốc, con rất tốt."
An Liệt Ninh đứng dậy và ôm lấy ông: " Con sẽ đi phụ thân, ngài sẽ sớm ổn thôi."
Nói xong y buông tay ra, không dừng lại, xoay người rời đi.
Lão quản gia canh giữ ở cửa nhìn An Liệt Ninh đi ra, rũ mắt chờ y mở miệng.
" Tình huống của phụ thân, những người khác trong An gia có biết không?"
" Tạm thời không biết, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian."
" Giúp ta chiếu cố tốt phụ thân."
" Ta sẽ tận tâm làm đến giây phút cuối cùng."
" Cám ơn."
An Liệt Ninh không nói nhiều, lão quản gia có thể nói ra một câu như vậy, đã xem như trung thành, y sẽ không yêu cầu ông quá nhiều, đều vì sống sót thôi.
Nhìn theo An Liệt Ninh rời đi, quản gia giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy, tiểu Omega này tựa hồ có chút trưởng thành.
Tin tức An Liệt Ninh bị mang đi rất nhanh đã truyền ra ngoài, nhất thời lại chọc tới bàn tán sôi nổi ——
[ An Liệt Ninh rốt cục bị mang đi rồi sao, kế tiếp chính là phán xét đi? ]
[ Chuyện này rốt cục đến lúc kết thúc, công khai thẩm vấn sao???? ]
[ Chờ mong thẩm vấn công khai, muốn biết quá trình, khẳng định sẽ rất kích thích!!!!! ]
[ Đây xem như là dưa lớn nhất năm nay, ha ha ha ha, ngồi chờ!!!!!! ]
[ Khẩn cấp xoa tay!!!!!!!! ]
........
Khi An Liệt Ninh bị mang đi, Tiêu Chiến đang nhìn người lục đục dỡ đá ôn tuyền từ trên xe xuống.
Đầy một chiếc xe đá ôn tuyền, đủ cho cậu xây dựng một hồ ôn tuyền rất lớn. Hoàn toàn nghĩ không ra, Vương Nhất Bác rốt cuộc tìm từ đâu được nhiều như vậy.
Hồ ôn tuyền người ta có mười bảy mười tám khối cũng đủ xa xỉ rồi, hắn cư nhiên đầy một chiếc xe tải lớn. Toàn bộ đều có thể được xây dựng tất cả bằng đá ôn tuyền.
Thật ra lúc trước Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác rất nghèo, dù sao sau khi mở ra đặc quyền Nguyên soái cho cậu, cậu liền có thể nhìn thấy tài khoản của đối phương, không nói trống rỗng, nhưng là tiền gửi không nhiều lắm.
Nhưng lúc này Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy, dùng tiền để đo lường sư tử lớn nhà bọn họ có chút hời hợt.
Ôn tuyền được xây dựng thông với nhà kính, phóng tầm mắt nhìn lại giống như một ngọn núi giả.
Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ, xúc cảm không có bất đồng gì với tảng đá bình thường, nhưng một khi bỏ vào trong nước, sẽ nóng lên.
Đặc biệt kỳ diệu.
Bởi vì nhóm đá ôn tuyền này đến quá nhanh, việc xây dựng cậu còn chưa kịp thiết kế.
Vì vậy, không thể bắt đầu xây dựng ngay lập tức, dù sao vật liệu đã đến, xây dựng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mùa đông đang đến gần, vẫn phải nắm bắt thời gian thật tốt.
0520 đứng bên cạnh Tiêu Chiến: " A Nhất A Nhị đã sẵn sàng làm việc. "
" Trước không vội, tôi còn phải chuẩn bị vài thứ."
" Vâng ạ."
" Chủ nhân, có chuyển phát nhanh."
Đột nhiên nghe thấy hệ thống an ninh truyền đến tin tức, Tiêu Chiến sửng sốt một chút, là nguyên liệu nấu ăn cậu mua trên mạng lúc trước sao?
Mở cửa lần nữa, liền thấy trên mặt đất chất đống hai cái thùng lớn, người máy giao hàng đứng bên cạnh đưa qua một tấm thiệp.
Tiêu Chiến nhận lấy, nhìn thấy tin tức phía trên, mới biết được hai thùng đồ này là nguyên liệu nấu ăn Nhị điện hạ Tiêu Khải sai người đưa tới, có thể là cảm thấy từ chỗ bọn họ lấy được rất nhiều tiện nghi, không tỏ vẻ một chút không tốt.
" Giúp ta cảm tạ Nhị điện hạ."
Đến cửa phòng bếp, Tiêu Chiến bảo 0520 mở thùng ra, cậu có chút tò mò Tiêu Khải sẽ đưa tới cái gì cho bọn họ.
Hộp đựng nguyên liệu nấu ăn đều là hộp nhiệt độ thấp, cho dù đường xá xa xôi cũng có thể giữ nguyên nguyên liệu tươi ngon.
Trong nháy mắt thùng mở ra, phát ra một tiếng phốc.
Khi không khí bên trong tan ra, thứ lọt vào mắt khiến Tiêu Chiến kinh hỉ.
Tiêu Khải đưa tới là hải sản, cua lớn, cá hồi, tôm hùm, còn có các loại ốc có vỏ khác.
Đối với tinh cầu thủ đô không có biển, muốn ăn hải sản, quả thật cần vận chuyển từ bên ngoài, bởi vậy đối với dân chúng bình thường mà nói, hải sản xem như xa xỉ phẩm, nhưng đối với quý tộc hoàng gia muốn ăn vẫn rất thuận tiện.
Mấy thứ này, Tiêu Khải có thể lấy ra, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Màn hình hiển thị 0520 hướng về phía hải sản còn sống trong hộp: " Thưa chủ nhân, chúng ta có muốn ăn chúng vào đêm nay không?"
" Mấy thứ này không thể để lâu, buổi tối chúng ta liền làm."
" 0520 giúp chủ nhân xử lý."
" Được."
Hai cái thùng chỉ mở ra một cái, Tiêu Chiến bảo 0520 đem cái còn lại tiến tới kho hàng cất giữ, chỉ là mở cái thùng này, cũng đủ để bọn họ tối nay ăn.
0520 lấy những thứ trong thùng cho vào chậu và rửa sạch bằng nước lạnh.
Cách làm hải sản thực sự rất đơn giản, chỉ cần hấp là được.
Dung Hề tìm ra cái nồi lớn nhất trong nhà, bên trong cho một ít phụ liệu như gừng thái lát, hành lá vào, cho cua, mấy loại có vỏ, tôm vào đậy nắp, bấm thời gian.
Phần còn lại của cá hồi có thể làm thành sashimi hoặc sushi.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn đặc biệt này đến, Tiêu Chiến đối với bữa tối có chút chờ mong.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Khải cũng không tính là quá đáng ghét.
Hết chap 77.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.